Tư Quân Nhập Mộng

Chương 1:

CHƯƠNG 1

«Thiếu niên nhà ai bị thương.»

.

Choàng mắt bật tỉnh, Dung Lạc phát hiện mình đang ngủ trên một chiếc giường, sắc trời bên ngoài hôn ám, có lẽ đã là hoàng hôn, trong phòng phiêu tán một mùi thuốc đạm nhạt.

“Chi nha —” – cánh cửa bỗng nhiên được đẩy mở từ bên ngoài, cuốn theo cơn gió đông sắc lạnh đặc thù.

Rất nhanh, một thiếu niên tóc thắt bím mặc một chiếc áo bông ngắn màu lam bưng theo một chiếc khay cắm đầu đi vào, vô tình liếc mắt qua đầu giường nơi Dung Lạc đang nằm, rồi cậu “A” một tiếng: “Ngươi đã tỉnh rồi ư?”

Dung Lạc không nói gì, y nhích người muốn ngồi dậy, nào ngờ khẽ động một chút, miệng vết thương trên vai lại nhói đau làm y phải nghiến răng nghiến lợi.

Cậu thiếu niên nhỏ tuổi thấy y cố gắng ngồi dậy thì vội vàng xoay người đóng cửa, tùy tiện đặt chiếc khay sang một bên, chạy vội tới: “Ấy này này, đừng có lộn xộn, miệng vết thương của ngươi mới xử lý thôi, cử động mạnh lại vỡ ra thì sao hả?”

Dưới sự giúp đỡ của thiếu niên, Dung Lạc mới vất vả ngồi thẳng dậy, nghiêng đầu nhìn bốn xung quanh.

Cách bài trí trong căn phòng này mang lại cảm giác quen thuộc đến lạ thường.

Nhìn một hồi lâu, Dung Lạc mới dừng tầm mắt trước cậu thiếu niên: “Ngươi là ai? Đây là đâu?”

Câu hỏi mà ngay cả danh xưng cũng chẳng có, thật sự là đôi phần vô lễ.

Cậu thiếu niên lập tức hậm hực: “Đây là Mộ gia y quán, ngươi bị thương ngã ngoài cổng thành, người của chúng ta đi ngang qua thấy nên đem ngươi về đây.”

“Mộ gia y quán?” – Dung Lạc giật mình.

Cậu thiếu niên nhỏ đắc ý dạt dào mà thưa: “Đúng, Mộ gia y quán — “Công tử hồi xuân” Mộ Phù Sanh, chắc ngươi cũng nghe nói rồi chứ. Y quán của chúng ta nổi tiếng không chỉ ở Phụng Dương thành, mà ngay cả ở Trung Châu cũng cực kỳ có danh tiếng, năm ngoái Yến vương gia còn tự tay đề bút cho công tử nhà ta nữa.”

Dung Lạc gần như không thèm đếm xỉa đến vết thương trên vai, không đợi cậu thiếu niên nói xong y đã xoay người lại bên giường, lấy chiếc áo vắt bên thành giường, khập khiễng bước vội ra ngoài.

Dáng vẻ kia quả thật trông hệt như đang bỏ trốn.

Cậu thiếu niên hoảng sợ vội vàng đuổi theo, giang tay chắn trước mặt y: “Ngươi muốn làm gì, muốn đi đâu?”

Sắc mặt Dung Lạc nặng nề, cũng bởi động tác quá mức kích động vừa rồi mà ngực đau nhói, thở dồn dập, ngay cả giọng nói cũng lộ vài phần bất ổn: “Ngươi tránh ra.”

Năm nay Dung Lạc mười tám tuổi, cậu thiếu niên kia trông cũng qua tuổi kết tóc (15), vốn chẳng hơn kém nhau bao nhiêu, Dung Lạc cao hơn cậu thiếu niên một cái đầu, tuy rằng bị thương nhưng so về khí thế cũng có phần nhỉnh hơn.

Cậu thiếu niên thấy thái độ của Dung Lạc thì lập tức nhíu mày la lên: “Ngươi muốn quỵt nợ hả?”

“Ngươi…” – Dung Lạc kinh ngạc.

Cậu thiếu niên lại lớn tiếng nói: “Ta biết, vừa rồi ta đã kiểm tra quần áo của ngươi, trên người ngươi chẳng có lấy nổi một văn tiền. Chúng ta sắc thuốc cho ngươi, băng bó vết thương cho ngươi, còn cung cấp cả chỗ ngủ, ngươi thì ngay cả một lời cảm tạ cũng không có, còn muốn chạy ư?”

Dung Lạc lập tức im bặt, trên người y quả thật chẳng có tiền, nếu không đã chẳng té xỉu ngoài cổng thành, y cũng chẳng nghĩ đến chuyện phải chạy chữa.

Cậu thiếu niên xoay người, lấy giấy bút trên chiếc bàn gần đó – “Nếu muốn nợ cũng được, lưu tính danh với địa chỉ lại.”

“Ta không có nhà.”

Cậu thiếu niên kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn y một lúc rồi thận trọng nói: “Gạt người!”

Dung Lạc nghiêm mặt: “Ta không lừa ngươi…”

“Ngươi…”

Cậu thiếu niên còn muốn nói gì đó thì đột nhiên ngoài phòng truyền đến một tiếng gọi to: “A Thải, công tử đã trở về!”

Mặt cậu thiếu niên đột nhiên trắng bệch, lí nhí nói thầm: “Sao lại về sớm thế, mình còn chưa giã thuốc nữa.” – vừa cao giọng trả lời một tiếng, vừa xoay người chạy ra ngoài, ngay khi cậu mở cửa thì dừng lại, quay đầu nói với Dung Lạc: “Công tử nhà chúng ta đã quay về, việc này chờ công tử tới xử lý, không có bạc thì cứ ở đây, đừng có chạy lung tung, biết chưa?”

Nói rồi chẳng đợi y trả lời, cậu thiếu niên vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, khi đi còn đóng cửa “Phanh” một tiếng.

Dung Lạc nhìn cánh cửa trước mắt khép chặt, y ngẩn ra, xoay người ngồi lại bên giường.

Ngày đã ngả về tây, ánh sáng trong phòng càng lúc càng mờ tối, mới chớp mắt đã chẳng thấy năm đầu ngón tay.

Dung Lạc ngơ ngác ngồi yên nơi đó, chẳng biết đang suy nghĩ gì.

Chỉ một chốc lát sau, chất giọng lanh lảnh của A Thải lại vang lên bên kia cửa: “Trên người y một văn tiền cũng chẳng có.”

“Y nói muốn đi, đệ tử mới hỏi y ở đâu, y lại chỉ đơn giản nói mình không có nhà.”

“Chẳng biết là công tử lụa là nhà ai, chắc là ra ngoài chọc người ta bị đánh giờ không dám về nhà.”

“……”

A Thải liên tục lải nhải, cũng chẳng rõ là đang ai oán với ai, lại chẳng nghe được tiếng trả lời.

Chỉ nghe láng máng tiếng bước chân trầm ổn thân thuộc, với tiếng vang “Lẹp bẹp…” khi giẫm lên tuyết, càng lúc lại càng gần.

Đến khi bước chân ấy dừng trước cửa, Dung Lạc chợt túm tấm đệm bên cạnh người, đầu ngón tay siết chặt.

Cánh cửa gỗ mun bị đẩy ra, có người bước vào trong phòng, kéo theo một trận gió tuyết tê tái.

Đầu ngón tay thon dài đặt trên cánh tay, bóng người cao dài ngược sáng như ngọc thụ, đôi ngoa tuyết trắng đặt lên mặt đất kéo theo chuỗi dấu chân ướt át vì đạp tuyết.

Dung Lạc vẫn cúi đầu ngồi nơi mép giường. Cảm giác bóng người cao lớn kia đã tới trước mặt, một mùi dược thảo đạm nhạt phây phất chóp mũi.

A Thải nhăn nhó theo đằng sau báo cáo vết thương của Dung Lạc: “Đệ tử vừa kiểm tra cho y, trên người có tổng cộng 15 vết thương lớn nhỏ, nghiêm trọng nhất là bên vai trái.” – nó do dự một lúc rồi nói tiếp: “Còn có nội thương hay không thì đệ tử chưa kiểm tra.”

Mộ Phù Sanh không nói, hắn cúi người cầm cổ tay Dung Lạc đang đặt bên người.

Một nhúm tóc nhỏ dài rũ xuống theo động tác của Mộ Phù Sanh, chạm lên mặt Dung Lạc, nhúm tóc lạnh cóng làm y khẽ rùng mình.

Bàn tay nắm cổ tay Dung Lạc tức khắc thả lỏng rồi rời ra: “Ra đóng cửa lại, đốt đèn.”

A Thải không nhiều lời, ngoan ngoãn nghe theo.

Bàn tay lại đặt lên trán Dung Lạc, lòng bàn tay rộng, ấm áp, âm thanh trầm lắng gần trong gang tấc vang lên: “Lạnh không?”

Bấy giờ Dung Lạc mới phản ứng, như cố lấy hết sức can đảm, từ từ ngẩng đầu dậy, nhìn người đứng trước mắt mình.

Mái tóc dài đen tuyền, đôi mắt sáng trong hữu thần đang chăm chú dõi theo từng cử chỉ của y, con ngươi đen thẳm sâu hút như đáy hồ thỉnh thoảng lại xoẹt lên những tia tím trầm.

Chẳng hiểu sao, chỉ ngay một giây sau, Dung Lạc đã chẳng dám nhìn thêm, y hoảng hốt gục mặt lần nữa.

Bốn phía tĩnh lặng, không ai lên tiếng, chẳng lâu sau đột nhiên dạ dày Dung Lạc bỗng vang lên tiếng kêu “ùng ục”.

Mộ Phù Sanh bật cười, đáy mặt Dung Lạc là góc y bào viền vàng đang lay động của Mộ Phù Sanh, “A Thải, đến trù phòng hâm nóng cơm canh mang đến đây.” – dứt lời hắn bước ra ngoài.

A Thải ngẩn ra: “Công tử, người…”

Mộ Phù Sanh nghiêng người liếc bên trong, vừa đi vừa nói: “Nơi này lạnh quá, ngươi thu dọn gian phòng phía Đông cho ta, chuẩn bị cả đệm chăn…” – hắn hơi dừng lại, – “dày một chút.”

Dứt lời, bóng người đã biến mất ngoài song cửa.

“Nhưng mà…” – A Thải trợn mắt nhìn theo công tử nhà nó, lại nhìn Dung Lạc đang gục mặt im lặng trong phòng, vung vẩy tay áo: “Nhưng y không có bạc mà!”

**

Xử lý xong một số công việc vụn vặt, Mộ Phù Sanh lại ngồi bên cửa sổ ghi chép sổ bệnh như thường lệ.

Ngồi một lúc, hắn đặt bút xuống, vươn tay xoa bóp vùng giữa trán, lại chợt thấy A Thải hốt hoảng chạy từ ngoài phòng vào: “Công tử, không hay rồi, cái người chiều nay mang về từ cổng thành ấy, giờ không thấy y đâu nữa!”

**

Đang là giờ dùng bữa tối, trên khắp các con đường đều tràn ngập mùi thơm từ bữa cơm.

Dung Lạc cắm đầu chậm rãi đi dọc theo con đường thành tây thân quen mà xa lạ, dáng người lạc lõng giữa biển tuyết mênh mang kia trông mong manh quá.

Có mấy hài đồng mải chơi chưa chịu về nhà chạy vụt qua, không để ý mà va vào người y, lực đạo không lớn nhưng cũng khiến cả người y lung lay lảo đảo.

Vết thương trên vai lại phát tác, Dung Lạc cắn răng chịu đựng, rốt cuộc y cũng ngẩng đầu nhìn mái hiên cong cong sau khi đã đếm đến một trăm hai mươi ba.

Tấm biển nổi dòng chữ “Bách niên Lương trạch” vàng rực treo cao trên đôi xà nhà nơi đỉnh đầu y.

Do dự một chút, Dung Lạc từ tốn bước lên bậc tam cấp, cầm lấy chiếc vòng đồng trên cửa, gõ lên từng tiếng “Bang bang bang”

Một lúc lâu sau, bên kia cánh cửa vang lên tiếng bước chân, cánh cửa lớn sơn son mở ra một khe nhỏ, có người bên trong nhô đầu ra: “Ai đó?”

Đó là một người chừng năm mươi tuổi, trên trán ấn những nếp nhăn nông cạn, trên tay còn bưng một chén cơm, hiển nhiên là chạy từ bàn ăn ra.

Hẳn là quản gia Lương phủ.

Dung Lạc cúi đầu móc từ trong áo ra một phong thiếp, cung kính đưa lên: “Gia phụ Dung Tiên Cảnh phó thác nhi tử đến đây bái phỏng quý phủ, xin hỏi… Lương thúc bá có nhà hay không?”

Người quản gia đứng yên, tầm mắt đánh giá Dung Lạc, vẻ mặt lộ ra vài phần cổ quái.

Dung Lạc theo đường nhìn của người kia cúi đầu nhìn, lúc ấy mới hiểu.

Từ khi y bước ra khỏi nhà đến nay vẫn chỉ mặc độc một thân xiêm y, giờ đã bẩn chẳng còn nhìn ra hình dáng ban đầu, hỗn tạp cả bùi đất và dầu mỡ, lại còn cả vệt máu đã khô đen.

Vừa rồi đi quá vội vàng quên mất phải đổi y phục, bây giờ mới hối hận, có điều đã chẳng kịp rồi.

Dung Lạc xấu hổ nắm chặt vạt áo.

Người quản gia lại mở rộng cánh cửa ra một chút, một tay nhận phong thiếp trên tay y, ngắm nghía một lúc rồi nhìn lại y: “Cậu là… tiểu thiếu gia của Dung lão gia, Bích Dao?”

Bích Dao là nhũ danh trước đây của Dung Lạc.

Trên mặt Dung Lạc khẽ vẽ lên chút ý cười: “Dạ đúng.”

Người quản gia có vẻ biết chuyện, nhưng lại không mời y vào, chỉ nghiêng người bên cánh cửa khép hờ, nói: “Lão gia và phu nhân còn đang dùng bữa, câu đứng đây đợi tôi vào thông báo một tiếng.”

“Dạ.”

Trời đã đổ tuyết mấy ngày, cả thành Phụng Dương đã sớm chìm trong mảng trắng xóa của tuyết.

Dung Lạc vẫn đứng chờ bên cánh cửa lớn, bên trong vẫn không thấy người đi ra.

Cơn gió lạnh buốt hun hút thổi như những chiếc dao mảnh quất lên mặt, Dung Lạc giữ chặt y phục trên người, lùi lại phía sau chà chà tay.

Vết thương được băng bó sơ qua tại y quán những tưởng đã đỡ nay lại bị gió cắt mà âm ỷ đau, chẳng biết đã qua bao lâu, Dung Lạc chỉ cảm giác như hai chân mình sắp đông cứng lại thì cuối cùng bên kia cánh cửa cũng có động tĩnh.

Người quản gia quay lại, trên tay không còn chén cơm.

Ông ta mở rộng cánh cửa, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, ngữ khí cũng không thân thiện như cũ: “Dung thiếu gia, mời đi theo tôi.”

Đi theo người quản gia qua một hành lang khúc khuỷu mới tới phòng chính, lại nghe thấy bên trong vang từng tiếng bát đũa va chạm nhau.

Người Lương gia còn đang dùng bữa, già trẻ quây quần quanh một chiếc bàn tròn lớn, Lương lão gia qua tuổi bốn mươi ngồi tại vị trí chủ thượng, vừa vặn đối mặt với cửa, ông vừa giương mắt thì thấy Dung Lạc bước vào, buông đôi đũa: “Ôi, chẳng phải là Bích Dao đó sao?”

Mọi người trên bàn đều đồng loạt ngoái đầu lại nhìn.

Dung Lạc bước nhanh lên phía trước, lễ phép gọi: “Lương thúc bá.”

“Ai, được rồi.” – ngay giữa ấn đường của Lương lão gia giãn ra một mạt cười.

Lương phu nhân là một phụ nhân ba mươi tuổi, thân hình mập, làn da trắng, lúc này đang ngồi bên cạnh Lương lão gia, thấy thế cũng bỏ đôi đũa xuống: “Là Dung thiếu gia đó ư, đã dùng cơm tối chưa? Có muốn ngồi cùng ăn với mọi người không, ta bảo lão Trần lấy cho ngươi bát đũa nhé.” – nói rồi bà đứng dậy.

Dung Lạc vội vàng xua tay khước từ: “Dạ thôi thôi, không phiền mọi người, con đã ăn rồi.”

Lương phu nhân lại ngồi trở lại.

Lương lão gia ngồi bên cạnh cười: “Ngại quá, lão phu bận rộn cả ngày, thời gian dùng bữa cũng muộn hơn các nhà khác một chút, để ngươi chê cười rồi.”

Dung Lạc vội nói: “Không đâu ạ, là con tới không khéo.”

Lương lão gia gật gật đầu: “Nếu đã vậy, ngươi cứ ngồi một bên đợi một chút đi.”

Trên bàn lại hòa thuận như trước, chỉ còn tiếng bát đũa giao nhau.

Dung Lạc lặng yên mải miết suy nghĩ không biết nên mở miệng nói chuyện tình mình muốn thế nào, chẳng ai nói chuyện với y, y cũng đành ngồi lặng im.

Một lát sau, bỗng có một bé gái thắt bím tóc ngồi bên bàn nói leo: “Cha, ai vậy?” – tay vừa chỉ về phía Dung Lạc vừa hỏi, đôi mắt to tròn trong sáng.

“Đó là tiểu chất của cha,” – Lương đại thiếu gia ngồi bên bé gái dịu dàng nói: “phải gọi là ca ca.”

Nữ hài nhìn ca ca mình một lúc, quay ra nhìn Dung Lạc, lại nhìn Lương lão gia, bũi môi: “Niếp nhi không gọi y là ca ca đâu, người y bẩn lắm.”

Lương phu nhân vội vàng vỗ nàng một cái, hạ giọng: “Không được vô lễ!”

Nữ hài có vẻ uy khuất, “Oa oa” khóc.

Bàn cơm hốt nhiên ầm ĩ, mọi người đang ăn cơm quay ra vừa dỗ vừa an ủi nó, sau đó mới có hạ nhân đến bế nữ hài đi.

Chỉ vì một trận ầm ĩ mà cả nhà chẳng còn tâm tình ăn tiếp, ai nấy đều đứng dậy, mỗi người một ngả.