Thiên Toán (Thiên Tính)

Chương 1: Thiếu niên tử đệ giang hồ Lão (Lớp thế hệ trẻ tuổi của giang hồ)

Tô Cần là một người may mắn.

Tuy võ công của hắn không tốt, đầu cũng không đặc biệt thông minh, nhưng hắn có một ưu điểm mà đại đa số những kẻ đứng đầu đều không có, đó chính là tự thỏa mãn.

Thấy hoa nở hắn sẽ vui vẻ, thấy chim bay hắn cũng sẽ vui vẻ, thấy phong cảnh đẹp hai bên đường, hắn cũng cảm thấy rất vui vẻ.

Bất quá ưu điểm này khiến lão cha nhà hắn rất buồn bực.

Thân là một người trong chốn võ lâm, nếu như gia thế của ngươi không hiển hách như tứ đại công tử, vậy tối thiểu cũng nên có một chút thành tựu võ học, võ công của ngươi cho dù không đạt được tới trình độ của phương trượng đại sư Thiếu Lâm tự, thì ít nhất so với hạ nhân cũng phải có thừa, cho dù đầu của ngươi không thông minh như Bách Hiểu Sanh, ít nhất cũng phải nhạy bén, linh hoạt, không cần trưởng bối bận tâm, bằng không xem như ngươi được định trước là chỉ có thể sống một cuộc đời vô danh.

Không may Tô lão cha đã nhận thấy, Tô Cần chiếm toàn bộ ba dạng trên, gia thế không thể tự mình lựa chọn, thế nhưng suy nghĩ ngu dốt, hơn nữa đầu óc cũng ngu dốt, còn suốt ngày chơi bời lêu lỏng chẳng tiến bộ, sai một đường không còn cách nào cứu chữa.

Lúc Tô lão cha gần như muốn phát điên lên, thì có một tin tức truyền đến. Giang Tô, Lâm gia, vào ngày mười lăm tháng tám sẽ cử hành đại hội thưởng kiếm, đem ba thanh thần binh lợi khí cất giữ mấy đời trong nhà ra biểu diễn để thiên hạ quần hùng chiêm ngưỡng.

Tuyệt thế thần binh không người nào không thích, đối với người học võ, binh khí tựa như sinh mệnh thứ hai của bản thân, có một thanh binh khí tốt, liền như hổ thêm cánh, cho dù chỉ nhìn một cái, cũng đủ thỏa mãn để quay về khoe khoang suốt đời.

Vì vậy, Tô lão cha quyết định đem Tô Cần đá ra khỏi gia môn, bảo hắn tự đi rèn luyện, mở mang việc đời, trước khi đi đương nhiên cũng phải dặn dò trăm ngàn điều, bảo hắn không được cậy mạnh hiếp yếu, cẩn thận kẻo đắc tội tiền bối cao thủ nào đó, thì ngay cả mạng nhỏ cũng khó bảo toàn.

Thái độ làm người của bậc phụ mẫu phần lớn đều mâu thuẫn như vậy, vừa muốn con cái trở nên nổi bật, lại không muốn khoe khoang quá mức tránh rước họa vào thân.

Tô Cần đương nhiên rất cao hứng, hắn lớn như vậy còn chưa từng xa nhà một mình lần nào, hơn nữa mỗi ngày bị ép buộc học võ công, học mười chín năm cũng chả biết bản thân sâu cạn bao nhiêu, đại hội thưởng kiếm tất nhiên có nhiều cao thủ tập hợp, đến lúc đó cho dù chỉ nhìn người khác luận bàn, đối chính mình cũng rất có lợi.

Cứ như thế cả đường cà lơ phất phơ đi đi dừng dừng, lúc đến Trấn Giang, đã là mười một tháng tám.

Tô Cần lúc này mới cảm thấy có chút hoảng sợ, bởi vì hắn đi chuyến này còn có một mục đích, chính là đến thăm hỏi gia đình nhạc phụ tương lai, khoái kiếm Phùng Xuân Sơn.

Việc hôn nhân này đương nhiên là do Tô lão cha quyết định, Tô Cần ngay cả mặt vị hôn thê đều chưa từng thấy qua, Tô gia và Phùng gia là quan hệ nhiều đời, đại hội thưởng kiếm lần này, Phùng Xuân Sơn cũng sẽ mang theo con gái đến, ý tứ của Tô lão cha là muốn Tô Cần có thể tự gặp mặt nương tử tương lai trước, nhằm thắt chặt quan hệ.

Từ Trấn Giang đến Tô Châu, ngựa phóng nhanh cũng phải một ngày đêm, trước khi đại hội thưởng kiếm bắt đầu, dù sao cũng nên đến gặp nhạc phụ tương lai, hàn huyên một chút a, nhưng mà với tốc độ rùa này, lúc đến đó chỉ sợ ngay cả mặt của vị hôn thê cũng không thể thấy, quay về làm sao ăn nói với lão cha…

Tô Cần sợ run cả người, hai chân đá bụng ngựa, hành trình ngay lập tức nhanh lên không ít.

Vào bộ phận Trấn Giang, người đeo đao mang kiếm tăng lên rõ rệt, hơn nữa đều tụ tập thành nhóm, tụm năm tụm ba.

Trên bầu trời mưa nhỏ bắt đầu tí tách từng giọt rơi xuống, Tô Cần vội vàng tìm một khách điếm gần đó, bảo tiểu nhị đem ngựa đi thu xếp ổn thỏa, mới lách mình vào đại môn, nhưng phát hiện lầu một ồn ào náo nhiệt, chỗ ngồi đã chật nít.

Lần tìm khắp nơi, không phát hiện chỗ nào còn trống, lại quay đầu nhìn chưởng quỹ. Chưởng quỹ cúi đầu: “Xin lỗi a công tử, hai ngày này tất cả khách điếm trong Trấn Giang đều đầy khách rồi, hiện tại trời còn bắt đầu mưa, ngay cả lầu một cũng hết chỗ ngồi rồi, nếu không thì người xem có vị khách quan nào nguyện ý dịch chỗ cho ngài không?”

Tô Cần suy sụp gục đầu, đều tự trách mình trên đường quá lề mề.

“Các hạ nếu không ngại, có thể đến ngồi cùng ta, bàn này của ta ít người, vẫn còn chỗ trống.”

Một thanh âm ôn nhuận vang lên bên tai hắn, nhưng không át đi âm thanh của những khách nhân khác, dường như thẳng hướng hắn mà bay tới.

Tô Cần nghiêng đầu theo hướng tiếng nói phát ra, bàn ở trong góc ngồi ba người, một người trong đó mặc bạch y, thấy hắn nhìn qua liền gật đầu mỉm cười.

Tô Cần vui mừng quá đỗi, bước tới bàn bọn họ, không nói hai lời liền ngồi xuống, hướng bạch y nam tử chắp tay một cái.

“Tại hạ Tô Cần, chẳng hay huynh đài xưng hô thế nào?”

“Trầm Dung Dương.” Đối phương mỉm cười, nụ cười khiến người khác cảm thấy ôn nhuận tuấn tú, dễ chịu như gió mát lướt nhẹ qua mặt. “Bọn họ là Thị Kiếm và Thị Cầm.”

“Trầm huynh cũng tới tham gia đại hội thưởng kiếm?” Tô Cần trên đường đi không có cùng ai nói chuyện, hiện tại khó khăn lắm mới gặp được một người, còn thuận mắt như vậy, lập tức cảm thấy như quen thuộc từ lâu.

Trầm Dung Dương gật đầu: “Rảnh rỗi nên đến xem náo nhiệt.”

“Vậy thật tốt quá, ta cũng vậy, chúng ta đi chung a.” Tô Cần thật cao hứng, đi đường một mình thật tịch mịch a thật tịch mịch, hoàn toàn đã quên mất lời lão cha căn dặn, gặp người thì nói vài ba chuyện, không có việc gì thì không nên tiếp cận người khác.

Khóe miệng Trầm Dung Dương khẽ nhếch, thiếu niên trước mặt, không hề có tâm cơ sâu xa, xem ra là lần đầu tiên ra giang hồ, không biết trưởng bối sư môn của hắn làm sao dám để hắn một mình lang bạt bên ngoài.

“Ngươi tới chậm rồi, khách điếm trong Trấn Giang chỉ sợ đều đầy khách, nếu như không ngại, có thể ở cùng chúng ta, chúng ta thuê ba gian khách phòng, Thị Cầm Thị Kiếm có thể ở một gian, còn một gian cho ngươi.”

“Ta sao có thể không biết xấu hổ!” Tô Cần hai mắt lấp lánh, lời nói cùng biểu tình hoàn toàn không tương xứng.

Trầm Dung Dương thấy rất thú vị, nghĩ mang theo hắn dọc đường đi cũng sẽ không quá buồn chán.

“Tô công tử, lệnh tôn có phải gọi là Tô Vô Thương?”

“Ngươi làm sao biết?” Tô Cần có chút kinh ngạc.

Thị Kiếm le lưỡi, lén liếc mắt nhìn công tử nhà mình, thấy vẻ mặt y không có gì là không hài lòng, mới mở miệng nói: “Bởi vì ta thấy binh khí của ngươi, tuy đã dùng vải bố bọc lại, nhưng vẫn nhìn ra được hình dạng lưỡi liềm, còn có tay trái của ngươi, lòng bàn tay có vết chai rất dày, nhưng tay phải không có, đây hình như là luyện pháp Lãnh Nguyệt đao của Tô gia.”

Tô Cần cảm thấy thực sự mở rộng tầm mắt, giang hồ quả nhiên đông đảo nhân tài như lời lão cha hắn đã nói, ngay cả một thị đồng cũng có thể phân tích rành mạch luyện pháp của nhà hắn, tuy đây không phải bí mật gì, nhưng không phải ai cũng tinh tế như thế, thị đồng còn như vậy, chủ nhân lại càng như thế nào?

Tô Cần lúc này quan sát vị bằng hữu mới quen một lần nữa, chẳng ngờ phát hiện y không phải ngồi trên ghế của khách điếm, mà là ngồi trên một chiếc luân ỷ làm từ trúc.

Thấy hắn dường như thắc mắc, Trầm Dung Dương nhàn nhạt cười: “Thuở nhỏ bị khiếm khuyết, vô pháp đi lại, nên dùng luân ỷ thay tạm, chê cười rồi.”

Tô Cần đỏ mặt, thanh âm có chút lắp bắp: “Xin, xin lỗi a, ta không có ý gì khác, là lúc nãy không chú ý.” Trong lòng tuy có điểm hiếu kỳ, Trầm Dung Dương như vậy, sao có thể tập võ, khó trách y trên đường dẫn theo hai thị đồng.

Nghĩ như vậy, nhìn vào ánh mắt Trầm Dung Dương lại cảm thấy có phần đồng tình và thông cảm.

Trầm Dung Dương biết hắn suy nghĩ cái gì, mỉm cười, tự cầm lấy ấm châm trà.

Thanh âm hỗn loạn trong khách điếm chẳng biết từ khi nào im bặt, một làn gió thơm mát mang theo ấm áp không biết từ nơi nào tiến đến.

“Yêu, thế nào lại nhiều người như vậy, ngay cả chỗ ở trọ cũng không có!”

Tiếng lanh canh phát ra theo sự lay động của vòng xuyến bạc, một thân ảnh hồng rực xuất hiện trước cửa khách điếm, người tới một đầu tóc đen kết thành bím thả trước ngực, trên đầu đeo đủ loại ngân sức, hơn nữa toàn thân mặc trang phục Miêu Cương ngân quang lấp lánh, liếc mắt nhìn mọi người, tìm rồi lại tìm.

“Ngũ nương, ngươi muốn dừng chân ở chỗ này sao, tìm đại đùi của nam nhân nào đó ngồi xuống, là có chỗ ngồi chứ gì?” Lúc đầu nữ tử kia kiều mị vạn phần, ngay cả thanh âm cũng tê dại tận xương, nghe vào trong tai là một hồi ngân nga, kế đến giọng nam hào sảng hùng hồn, hai người một người mềm mại một người cứng rắn, Tô Cần thiếu chút nữa máu cuồn cuộn không kiềm chế được, vội vàng vận khí cưỡng chế, lại nhìn sang mọi người, phần lớn bộ dạng giống như hắn vừa rồi, mà hai bên trái phải Trầm Dung Dương, chỉ thấy y nhàn nhạt cười, châm trà tự ẩm, Thị Cầm Thị Kiếm hai người mắt nhìn mũi, mũi nhìn ngực, xem như không thấy.

Đại hán râu ria theo hồng y nữ tử bước vào, tiếng nói, bước chân dường như muốn đem mặt đất đánh nứt ra, hồng y nữ tử nhưng lại không có mảy may giận, trái lại dịu dàng cười nói: “Kia không biết có vị ca ca anh tuấn nào nguyện ý cho nô gia mượn đùi để nghỉ ngơi một lát không?”

Vừa nói vừa hướng chỗ đầy khách nhân chậm rãi đi tới, chính giữa có người muốn nắm tay nàng cợt nhã một phen, nhưng không biết sao, ngay cả tay áo còn chưa chạm tới, liền nhạy bén hiểu rõ nữ tử này không dễ trêu ghẹo, hậm hực thu hồi tay.

“Vị ca ca này rất tuấn tú, có thể ngồi dịch qua chút cho nô gia nghỉ chân một tí không?” Hồng y nữ tử càng đi đến gần, hiển nhiên tiến đến bàn của nhóm Tô Cần.

Lời của Tiết ngũ nương là hướng Tô Cần mà nói, không ngoài ý muốn thấy khuôn mặt thiếu niên choai choai này ửng đỏ, dư quang trong khóe mắt lại nhìn về người bên cạnh hắn.

Nàng nhìn sang, cả đám người trong gian phòng chật nứt này, không có ai bằng được phân nửa người này.

~oOo~