[Full Audio] Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1766:

Cố Nhược Vân khẽ gật đầu, tầm mắt chuyển về phía một nhà ba người ôm nhau, khuôn mặt tuyệt mỹ nâng lên một nụ cười.

“Huyết Nhi.”

Tử Thiên Cảnh đi lên phía trước, con ngươi ngóng nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của thiếu nữ, nói: “Muội có thấy Dạ Tư Hoàng hay không?”

Giọng nói của nam tử làm Phượng Thiên Huyễn phục hồi tinh thần lại từ trong kích động lúc ban đầu, nàng giật mình, lắc đầu nói: “Muội không thấy nhị ca, như thế nào, nhị ca hắn cũng tới nơi này?”

“Ừ,” Tử Thiên Cảnh nhẹ nhàng gật đầu: “Hoàng Nhi tới nơi này tìm muội trước, không nghĩ tới cuối cùng lại là chúng ta tìm được muội trước, cho nên ta mới có thể hỏi muội có thấy Hoàng Nhi hay không.”

Hoàng Nhi tên kia, cũng không biết chạy đến nơi nào rồi.

Phượng Thiên Huyễn khẽ cau mày, vừa định nói cái gì đó, lại vào lúc này, Thiên Bắc Tầm đi tới bên người nàng, khuôn mặt tuấn mỹ giương lên một nụ cười: “Người nàng muốn tìm, ta có thể phái người đi tìm vì nàng.”

Ánh mắt hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm Phượng Thiên Huyễn, ngôn ngữ tràn ngập dịu dàng.

Phượng Thiên Huyễn gật gật đầu: “Tốt.”

Đối với Thiên Bắc Tầm, nàng trước nay đều sẽ không khách khí……

Ngay tại lúc toàn bộ đại sảnh tràn ngập không khí hỉ khí dương dương, người tiến đến tham gia tiệc mừng thọ chờ cũng không sai biệt lắm dần dần đến đông đủ.

Ba người Hồng Liên lĩnh chủ và Đông Phương Ngọc, còn có Cố Sanh Tiêu vì chuẩn bị hạ lễ cho Đông Phương lão gia tử, vì vậy tới có chút muộn, mà ở sau khi bọn họ đi vào nơi này, tiệc mừng thọ mới xem như chân chính bắt đầu.

Cố Nhược Vân chậm rãi đi đến trước mặt Đông Phương lão gia tử, đưa đan dược trong tay tới trước mắt ông, nhàn nhạt nói: “Ngoại công, đan dược này có thể nháy mắt làm thực lực của người đột phá đến cảnh giới Siêu Phàm, chỉ là từ đây về sau, thực lực của người sẽ không lại có bất luận tiến bộ gì. Mà này, cũng là đan dược con nghiên cứu nhiều năm mới có thể nghiên cứu ra.”

Trong lòng Đông Phương lão gia tử tràn ngập kích động, ông cười ha ha hai tiếng, tiếp nhận đan dược Cố Nhược Vân đưa qua: “Vân nhi, đan dược của con là lễ vật tốt nhất ta thu qua, đương nhiên, trong lễ vật ta thu năm nay còn có một thứ làm ta thích, hạ lễ kia chính là, tằng ngoại tôn của ta rốt cuộc có tức phụ, không bao lâu, ta có thể ôm tằng tằng ngoại tôn.”

Bốn đời cùng đường, không có gì làm cho người hưng phấn hơn.

Giờ phút này Đông Phương lão gia tử nét mặt toả sáng, mặt đều là ý cười, ánh mắt ông nhìn mọi người ở đây, trong mắt tràn đầy nhu hòa.

Sau khi tiệc mừng thọ bắt đầu, ngoài đại sảnh truyền tới tới một trận âm thanh ầm ĩ, hình như có người đang đánh nhau, âm thanh này làm sắc mặt lão gia tử đột nhiên trầm xuống, những người khác cũng sôi nổi nghị luận lên.

Không biết ai lớn mật như thế, dám quấy rối ở Đông Phương thế gia.

Chỉ là, ở lúc lão gia tử muốn dẫn người ra ngoài tìm tòi đến tột cùng, một âm thanh hưng phấn bỗng nhiên truyền đến từ phía trước: “Huyết Nhi, ta rốt cuộc tìm được muội.”

Ngoài cửa, một nam tử nhanh chóng vọt tiến vào, con ngươi huyết hồng ngóng nhìn Phượng Thiên Huyễn, nhưng mà, lúc hắn chú ý tới đám người Mộ Như Nguyệt ở một bên, khuôn mặt tuyệt mỹ xuất hiện một chút kinh ngạc.

“Cha, nương, đại ca, như thế nào các người tìm được Huyết Nhi trước ta một bước?”

Hắn thông qua hơi thở truy tung, dùng không sai biệt lắm thời gian một tháng mới truy tìm được hơi thở của Phượng Thiên Huyễn, hắn không nghĩ tới chính là, cha nương lại nhanh như vậy đã tìm được nàng rồi.

Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là mẫu tử liền tâm?

“Nhị ca.”

Đáy mắt Phượng Thiên Huyễn hiện lên kích động, thân mình dùng sức đâm vào bên trong ôm ấp của Dạ Tư Hoàng, nàng ôm chặt nam tử trước mặt, âm thanh mang theo nghẹn ngào: “Ta cuối cùng lại gặp được các người, như thế, chúng ta cũng coi như là một nhà đoàn tụ.”