Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 442: Suy đoán của Hàn Phong

Nói tới chỗ này thì đôi mắt của Đường Vũ Nhu không khỏi liếc nhìn Hàn Phong thấy hắn không có bất cứ phản ứng nào. Trong lòng không khỏi cảm thấy ảm đạm, nhưng nàng cũng không có nói gì thêm chỉ biết ngồi một mình một chỗ sinh ra hờn dỗi thái độ của Hàn Phong.
 
Có thể đây đối với tính tình lãnh đạm của Đường Vũ Nhu mà nói chính là đã có một cái biến vô cùng lớn. Đương nhiên những cải biến này cũng chỉ có ở trước mặt Hàn Phong mới biểu hiện ra thôi.
 
Đáng tiếc là Hàn Phong bây giờ hoàn toàn dồn tinh lực cho Võ Hoàng điện, không có để ý tới Đường Vũ Nhu. Sau khi hắn nghe Đường Vũ Nhu nói như vậy thì cũng thử tò mò hỏi một số vấn đề:
 
- Dựa theo lời ngươi nói, như vậy địa vị của ngươi của Băng Tuyết các không có thấp. Vậy những sự tình của Băng Tuyết các ngươi cũng biết khá rõ ràng?
 
Hàn Phong lại bổ sung một câu:
 
- Hoặc giả nói ngươi biết được quan hệ của bốn các. Hay những tồn tại tương đồng giữa bốn các.

 
Đường Vũ Nhu rất thông minh, nghe được Hàn Phong lần này nói như vậy thì nàng bất người liền tiến tới chỗ Hàn Phong, đội mi thanh thú cũng không khỏi nhăn lại nói:
 
- Ngươi nói là Băng Tuyết các chúng ta cùng với ba các khác có cất giữ một thứ có thể khiến cho Võ Hoàng điện mơ ước?
 
- Không bài trừ khả năng này, bằng không ta cũng không có nghĩ ra vì sao Võ Hoàng điện lại phải chấp nhất động thủ với bốn các. Hơn nữa còn là đồng thời xuất thủ.
 
Hàn Phong gật đầu nói:
 
- Hơn nữa, có thể Võ Hoàng điện vì mơ ước thứ nàng chính là đồng dạng được bốn các coi là trân bảo phải cất giữ vô cùng cẩn thận. Chỉ sợ là nếu như đơn độc xuất thủ, mặc dù có thể đoạt được một kiện cũng cũng khiến cho ba các còn lại kịp thời phản ứng, đem cất giấu thứ đó dời đi. Đến lúc đó kế hoạch của Võ Hoàng điện hiện nhiên là thất bại.
 
Sau khi Hàn Phong suy nghĩ một hồi thì cũng chỉ là có nguyên nhân này mới có khả năng khiến cho Võ Hoàng điện đồng thời xuất thủ đối với bốn các.
 
Phải biết rằng, bên trong bốn các bất luận có cái gì đi chăng nữa thì ở trên đại lục đều là nhất lưu thế lực, cũng đừng nói tới việc bốn các liên hiệp lại.
 
Võ Hoàng điện là do Võ Hoàng khổ tâm kinh doanh ngàn năm là có được như ngày hôm nay. Tự nhiên hắn cũng không phải là một kẻ ngu, nếu như không phải vì nguyên nhân đặc thù thì tại sao lại phải chuốc lấy phiền phức đồng thời xuất thủ với bốn các như vậy.
 
Điều Hàn Phong nói nhất thời khiến cho Đường Vũ Nhu cảnh tỉnh ra không ít.
 
Chẳng qua sau một lát, Đường Vũ Nhu cũng chỉ cau mày không nói gì, tâm trạng cũng không có hòa hoãn mà lại càng trầm mặc hơn.
 
Đang suy tư thì Đường Vũ Nhu đột nhiên thở dài, lắc đầu nói:
 
- Ta đã tỉ mỉ suy nghĩ, nhưng là vẫn không có tìm được bất luận thứ gì khiến cho bốn các coi là trọng bảo giống như lời ngươi nói.
 
Cuối cùng Đường Vũ Nhu có chút không xác minh mói:

 
- Có lẽ bởi vì quyền hạn hạn chế. Dù sao thì hiện tại cũng mới chỉ là một đệ tử mà thôi. Hiện giờ vẫn không thể nào biết được những chuyện trọng yếu nhất trong tông môn.
 
Hàn Phong cũng gật đầu đồng ý, hắn cũng không có trông cậy gì vào việc từ Đường Vũ Nhu có thể thu được nhiều tin tức hữu dụng. Có thể phải chờ cho đến khi đại hội kết thúc, lúc đó tìm cơ họi dò hỏi bốn các chủ. Như thế mới có thể minh bạch được nguyên do trong chuyện này.
 
Lúc này Đường Vũ Nhu đột nhiên như suy nghĩ ra điều gì đó, mở miệng nói:
 
- Ngươi vừa nói vậy thì ta tựa hồ nhớ tới một sự tình không biết là có liên quan tới việc Võ Hoàng điện đồng thời tấn công bốn các chúng ta không.
 
Hàn Phong nghe vậy thì không khỏi nghi hoặc nhìn Đường Vũ Nhu.
 
Đường Vũ Nhu trầm tư một hồi rồi mới thấp giọng nói:
 
- Tin tức này cũng chỉ là nghe đồn là thôi. Ta cũng không có tính chân thực trong chuyện này lắm, chỉ là trước đây từng nghe sư tôn mơ hồ nhắc qua. Ngươi cũng biết tiền thân của bốn các chính là Tứ Diệu các, mà Tứ diệu các cũng là tồn tại của mấy ngàn năm trước.
 
Hàn Phong bất khả tư nghị gật đầu. Lịch sử của Tứ Diệu các cũng chỉ là kiến thức cơ bản mà bất kỳ ai trên đại lục đều biết. Hàn Phong cũng không có ngoại lệ.
 
Đường Vũ Nhu nói tiếp:
 
- Ta từng nghe sư tôn nói qua, Tứ Diệu cac sở dĩ được thành lập tựa hồ là vì nguyên nhân đặc thù nào đó. Mà Tứ Diệu các được chia ra làm bốn , ngoài mặc được xem như là nội bộ mâu thuẫn nên mới dẫn đến việc chia cắt như vậy. Nhưng thật ra chân tướng không phải đơn giản như vậy.
 
- Nga? Vậy ngươi biết được nguyên nhân là gì?
 
Hàn Phong hiếu kỳ hỏi.
 
Đường Vũ Nhu nói lời này xác thực đã khiến cho Hàng Phong để ý. Hiển nhiên hắn cũng không ngờ rằng việc Tứ Diệu các phân chia thành bốn các vẫn còn có ẩn tình khác ở trong đó.

 
Chẳng qua, Đường Vũ Nhu đối mặt với vấn đề của Hàn Phong cũng là lắc đầu nói:
 
- Điểm ấy thì với thân phận hiện nay của ta không có khả năng biết được. Chẳng qua lúc đó sư tôn cũng chỉ ngẫu nhiên nói cho ta biết mà thôi. Ta cũng vừa mới nghe được, có thể sự thật trong chuyện này cũng chỉ có Các chủ của bốn các mới có thể biết được.
 
Cuối cùng Đường Vũ Nhu cũng nói:
 
- Bất qua, theo như quan sát của ta nhiều năm nay thì tuy ràng bốn các có biểu hiện bất hòa từ bên ngoài nhưng thật ra đều là những mâu thuẫn nhỏ. Trong mắt ta thì những mâu thuẫn này giống như là có người tận lực tạo ra.
 
- Tận lực tạo ra là để khiến cho thế nhân bị ảo giác?
 
Hàn Phong lẩm bẩm nói.
 
Đường Vũ Nhu gật đầu, cũng không có nhắc lại.
 
Có thể nói cho Hàn Phong nhiều sự tình của bốn các như vậy đã là vượt qua năng lực của Đường Vũ Nhu. Nếu không phải vì Hàn Phong và bốn các có quan hệ liên minh cùng với việc Đường Vũ Nhu có tình cảm đặc biệt đối với Hàn Phong thì nàng cũng không có bao giờ nói chuyện này cho hắn biết.
 
Hàn Phong đang nghe Đường Vũ Nhu nói chuyện, lúc này trong lòng cũng sáng tỏ ra đôi chút, tựa hồ như đã nắm bắt được đầu mối nào đó. Chẳng qua lập tức cũng lâm vào sự mê hoặc, quanh quẩn của sự tình.
 
Nếu như đúng như lời của Đường Vũ Nhu nói thì giả thiết bốn các thực sự có một bí mật mà người đời không thể nào biết được. Như vậy Võ Hoàng điện cũng biết được bí mật này.
 
Chẳng qua, tất cả những chuyện này đều chỉ là suy đoán của Hàn Phong mà thôi. Sự tình chân chính cũng phải chờ bốn Các chủ nói ra thì mới có thể biết được.
 
Nghĩ vậy, Hàn Phong cũng chỉ biết lắc đầu, tạm thời để những chuyện này qua một bên.
 
Tình hình lúc này cũng chỉ có thể tập trung ở trên Thiên Thánh đại hội. Dù sao thì cũng liên quan tới sự phát triển của Huyền Thiên tông. Hàn Phong thật không muốn thấy một Huyền Thiên tông của kiếp trước nữa, hắn muốn Huyền Thiên tông phát dương quang đại. Đây mới chính là điều hắn muốn thấy.
 
Sau đó Hàn Phong cùng Đường Vũ Nhu tùy ý nói chuyện phiếm, hai người tuy rằng đã lâu không có gặp mặt nhưng lúc trước trải qua không biết bao nhiêu sự tình. Hai bên có thể nói là vô cùng ăn ý. Cho nên chỉ cần nói mấy câu thì quan hệ của hai người cũng lần thứ hai khôi phục như trước. Một cỗ tình cảm nhàn nhạt ở trong lòng hai người cũng là chậm rãi mọc lên.
 
Bất quá dù sao thì Đường Vũ Nhu tính tình lãnh đạm. Mặc dù có tâm tiếp tục bồi tiếp Hàn Phong nhưng bây giờ đang ở Thiên Thánh cốc. Chỉ sợ việc hai người ở trong phòng tâm sự lâu như vậy không giữ được bí mật bị mọi người biết được. Cho nên nàng cũng không có muốn ở lại. Tùy ý nói thêm vài câu thì Đường Vũ Nhu cũng đứng dậy ly khai.