Gió Xuân Vô Tình

Chương 2:

“Sư huynh?” Nam tử nghe câu đó, vẻ mặt nghiền ngẫm mà lập lại lần nữa. Hắn giương tay, tự mình gạt đám mỹ nhân kia ra, rồi bước tới gần Nghi Huyên, cúi người chăm chú nhìn cô.

Ngay lúc hắn khom lưng, lọn tóc dài trên đầu vai hắn khẽ trượt xuống, lướt qua trán Nghi Huyên. Khiến toàn thân Nghi Huyên run lên, cuống quít lùi ra sau.

Hắn thấy cô như vậy thì khóe môi khẽ nhếch lên ý cười. Hắn đứng thẳng người, vuốt lại mái tóc dài của mình, cười nói: “Thân xác mà mười năm trước bản tọa đoạt được này, hình như đúng là đệ tử của Cửu Nhạc thì phải. Vậy, ngươi là sư muội của hắn?”

Nghi Huyên căm phẫn nhìn hắn, không trả lời.

Vẻ mặt hắn ngả ngớn, chỉ vào người mình rồi cười nói: “Sau khi bản tọa chiếm đoạt thấn xác hắn, thì cũng tiếp nhận được ít nhiều ký ức của hắn. Vì sao ngay cả tên của ngươi bản tọa cũng không nhớ ra là thế nào?”

Cảm giác mất mát đột nhiên dấy lên, nhưng cũng khiến Nghi Huyên bừng tỉnh lại. Kẻ trước mắt này, chính là kẻ đứng đầu phủ quần ma Cức Thiên, xưng là “Lệnh Chủ”. Nhưng thân xác mà hắn đang chiếm dụng lại chính là của sư huynh cô, tên là “Thương Hàn”. Tuy là đồng môn, nhưng không cùng sư phụ, vậy nên cũng không quen thân, nhưng ít ra vẫn cùng lớn lên cạnh nhau, từng cùng kề vai chiến đấu, vậy mà nói ngay cả tên cũng không nhớ thì có phần quá đáng… Mà có lẽ ma đầu này cũng không phải kẻ lương thiện gì, nên khi chiếm được thân xác người khác càng cố tình muốn làm bậy, lúc nãy thì dùng lời lẽ nhục mạ cô, bây giờ lại nói ra câu này cũng không có gì kỳ lạ, hắn há có thể làm cô dao động sao?

Nghi Huyên bình tĩnh lại, nhíu mày nhìn hắn, cố tình nói: “Đệ tử Cửu Nhạc lên đến nghìn vạn người, huynh ấy không nhớ rõ ta thì cũng không có gì khó hiểu!”

Hắn nghe vậy, mím môi cười, “Nghìn vạn đề tử, ngươi lại nhận ra hắn. Xem ra là có chút để tâm hả.”

“Sư huynh bị người chiếm thân thể, tất cả mọi người trong Cửu Nhạc tiên minh đều biết, sao lại không nhận ra cho được!” Vẻ mặt Nghi Huyên nghiêm lại.

“Không chỉ nhận ra, mà còn rất quan tâm ấy…” Hắn nhìn xuống cô, vẫn mỉm cười như trước, “Chà… có phải, ngươi thích hắn?” Lời này như sấm sét giữa trời quang, khiến lòng Nghi Huyên run lên. Cô mở to hai mắt nhìn, nổi giận quát: “Yêu nghiệt, còn nói lung tung nữa ta sẽ không khách khí!”

Hắn nghe xong, càng cười hết sức khiêu khích. Hắn vươn tay kéo người cô đến, túm cô ép vào lồng ngực, giọng điệu dụ dỗ: “Lại đây nào.”

Nghi Huyên vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng bất lực vì không thể thi triển tiên pháp trong ma chướng. Đừng nói “không khách khí” với hắn, ngay cả sức để giãy dụa cũng chẳng có. Hắn biết cô không thể chống lại, nên càng tráng trợn hơn, dứt khoát bế cô lên bước vào trong màn.

Ngay giây phút bị đặt lên giường, đầu Nghi Huyên trống rỗng. Tình hình phát triển quá mức kỳ lạ, nhanh chóng đến mức không kịp suy nghĩ, ngay cả cơ hội để lý giải cũng không cho cô.

Thân thể đàn ông rắn chắc đè nặng xuống, khiến cô không thể động đậy được. Hắn nhẹ nhàng nâng cằm cô lên. Cười nói: “Tình cảm sinh dục vọng… Ngươi có muốn thân thể này không?”

Nghi Huyên vốn đã sợ đến tái mét mặt, nhưng khi nghe xong những lời này lại thành ửng đỏ: “Phải ai cũng vô sỉ như người đâu! Buông ta ra!” Cô xấu hổ và giận dữ vô cùng, nhưng cũng không che giấu được thanh âm run rẩy vì kinh hoàng.

“Ồ?” Hắn cười, nắm lấy cằm cô, ép cô nhìn thẳng vào mình, “Nhìn bản tọa đây, nói lại lần nữa xem.”

Nghi Huyên muốn tránh, nhưng chẳng thể đấu lại sức mạnh của hắn. Ngay trước mắt cô đây, là đôi mắt trong suốt sâu thẳm của hắn, như một đầm nước tĩnh lặng. Và ý cười lại thả xuống mặt nước trong vắt đó từng tia sáng lấp lánh, nhìn vô cùng đẹp đẽ. Trong phút chốc khi nhìn thấy gương mặt mình phản chiếu trong đôi mắt đó, tim cô bỗng đập loạn nhịp.

Và chỉ một giây thất thần đó, lại không thoát khỏi sự quan sát của hắn. Hắn mỉm cười chăm chú nhìn cô rồi cúi đầu hôn lên môi cô.

Môi hắn không hiểu sao lại nóng rực, xông thẳng vào thần hồn của cô. Thật trái ngược với cử chỉ vô lễ, nụ hôn của hắn lại dịu dàng tinh tế khiến người ta run sợ. Từng chút một xâm nhập vào rồi dây dưa, lưu luyến trằn trọc không rời, không giống như chiếm đoạt mà giống như đang nỗ lực chứng minh một điều gì đó.

Cuối cùng, sự kinh hoàng còn mạnh hơn sự xấu hổ, tâm cô bình tĩnh lại, hung hăng cắn mạnh xuống. Mùi máu tươi tràn vào miệng, mang theo vị ngọt. Khi cô nghe thấy hắn khẽ hút khí, thì tự nhiên thấy sảng khoái vì đắc thắng.

Hắn rời khỏi môi cô, khẽ nhíu mày, liếm nhẹ lên vệt máu đang chảy trên môi mình, nói: “Thật là độc ác mà, đừng quên, đây là cơ thể của người trong lòng ngươi.”

“Ai nói hắn là người trong lòng ta!” Nghi Huyên giận dữ. Cô chống tay lên ngực hắn, dùng hết sức đẩy hắn ra. Nhưng làn da hắn dưới bàn tay cô lại nóng hầm hập, y như môi lưỡi của hắn. Chỉ giây lát cô đã hiểu ra, ngực bỗng thấy đau nhức.

Trên người có thương tích, lại không biết chăm sóc. Dù hắn có là ma vật thì thân thể vẫn là máu thịt, làm sao chịu đựng được bao giày vò như vậy? Nếu cô đoán không nhầm thì bây giờ hắn đang sốt cao!

“Đồ khốn! Ngươi hại thân thể của sư huynh ta thành cái dạng gì đây hả!” Cô không kiềm chế mà mắng hắn.

Nhưng hăn chỉ lơ đễnh cười, “Thân thể này là của bản tọa, bản tọa muốn làm gì thì làm. Bị hỏng thì lại đổi cái thân khác.” Hắn cầm lấy cổ tay đang phản kháng của cô, lạnh giọng nói, “Ngươi việc gì phải khổ vì sư huynh của ngươi… Bị bản tọa chiếm thân thể thì hắn cũng giống như đã chết. Quên hắn đi, hầu hạ bản tọa, có khác gì đâu?”

Hắn vừa nói vừa phủ tay lên ngực Nghi Huyên, tiện đà kéo vạt áo cô ra.

Tình hình phát triển đến mức này, khiến Nghi Huyên cứng đờ người, máu toàn thân như xông hết lên đầu, làm cho mắt cô rưng rưng nước. Còn hắn dường như rất hài lòng với biểu hiện của cô, nụ cười càng nồng đậm, song, ngay khi tay hắn muốn thăm dò vào sâu thêm thì một luồng ánh sáng nhạt bỗng lóe lên từ trong quần áo cô, chiếu thẳng đến mắt hắn. Hắn không biết đó là thứ gì, nhưng vẫn cảm nhận thấy nguy hiểm. Hắn buông cô ra, vội lùi về phía sau.

Nghi Huyên thấy thế, thì nhanh như chớp lấy “Ánh sáng nhạt” đó ra, ấn lên ngực hắn.

Hắn né không kịp, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh thâm nhập vào tâm mạch, khiến mọi hoạt động trong cơ thể đóng băng lại. Lúc này hắn đã nhìn rõ hình dáng của “Ánh sáng nhạt” kia, hóa ra đó là một tấm gương tròn nhỏ bằng bàn tay, chỉ có một màu đen thuần vô cùng trang nghiêm. Nó mơ hồ tỏa ra ánh sáng, lập lờ trong tấm gương mà không hề rõ ràng.

“Tiềm Tịch! Nhập thân!” Nghi Huyên cất cao giọng quát.

Nghe xong câu thần chú này, hắn mới hiểu ra lai lịch của cô. Đệ tử Dịch Thủy đình của Cửu Nhạc tiên minh đều tu luyện thuật pháp Ngưng Kính. Đến ngày tu luyện thành công, sẽ tạo ra được một thực thể bảo kính. Loại gương đó cùng chủ nhân là đồng thân chung mệnh. Bảo kính chưa bị phá hủy thì nguyên thần cũng không bị tiêu tán. Mà “Tiềm Tịch” này, lại chính là vật sở hữu của thân thể này. Hóa ra là vậy, cô ta cố tình chạy vào cốc, cố tình tiếp cận hắn, để đem bảo kính này nhập vào người hắn.

Hắn nhíu mày tức giận, nhưng cũng không kịp ngăn lại chuyện này. Nguyên thần đã nhập vào thân thể này rồi, và bắt đầu gây rối loạn. Hắn bỗng nhiên nở nụ cười, cười vô cùng điên cuồng ngang ngược.

“Ha ha ha, không ngờ, lão Thượng Dương kia lại dùng đến quỷ kế thú vị này, thật khiến bản tọa hài lòng!” Hắn cười, vươn tay đoạt lấy bảo kính trong tay Nghi Huyên, rồi hung hăng đẩy cô ra. Hắn cầm tấm gương, nhìn vào mặt gương đen kịt kia nói: “Chỉ dùng một cái gương hèn mọn mà nghĩ có thể hại bản tọa sao?”

Hắn nói xong, những ngón tay lập tức gập lại, bóp nát bảo kính. Những luồng sáng yếu ớt trào ra từ kẽ tay hắn, rồi lập tức biến mất.

Nghi Huyên thấp thỏm không yên, lo lắng không biết nên làm gì tiếp theo. Chiếc gương nhỏ này chính là chiếc mà sư huynh Thương Hàn để lại cho cô, vốn chỉ là một mảnh nhỏ trong bảo kính Tiền Tịch. Thực ra mục đích ban đầu không phải là dùng nó để đối phó với thuật chiếm xác, nguyên thần trong gương cũng không đủ để ép ma vật ra. Nhưng những năm gần đây, sư môn chưa bao giờ từ bỏ, nên đã tập hợp rất nhiều sức mạnh của cao thủ trong phái, ngày đêm tăng cường sức mạnh cho chiếc gương này. Và cô vẫn luôn tin tưởng vào tấm gương này, rằng nó sẽ cứu được sư huynh của cô. Nhưng hiện tại… Lẽ nào, không hề hiệu quả sao?

Lòng cô bỗng thấy chán nản, sự cáu giận bùng lên. Lẽ ra sư môn không nên giao nhiệm vụ này cho cô! Đạo hạnh của cô không hề xuất chúng, kinh nghiệm chiến đấu cũng không bằng mấy vị sư tỷ, vì sao cứ phải là cô cơ chứ? Nếu không phải cô, có khi còn thành công…

Bên tai cô, giọng hắn hoàn toàn lạnh lẽo, kéo theo nguy hiểm đáng sợ: “Trên đời này bản tọa hận nhất là kẻ gian trá. Ngươi cũng biết cái giá phải trả vì lừa gạt bản tọa phải không?” Nói xong, hắn không hề thương tiếc mà xuất chưởng, đó là sát chiêu.

Cô chẳng còn lòng muốn phản khánh nữa, nên chỉ ngẩng đầu lên, bi ai nhìn hắn.

Ngay giây phút đó, thân thể bỗng cứng đờ, làm ngừng mọi hoạt động. Hắn nghiến răng, cảm giác từng luồng khí mát lạnh, chậm rãi ngấm vào huyết mạch, giống như muốn chiếm giữ tất cả.

Thấy hắn không cử động, Nghi Huyên vừa mừng vừa sợ, gọi hắn: “Sư huynh!”

Hắn nghe thấy câu này, cười lạnh nói: “Nực cười… Dù hắn lấy lại được nguyên thần thì sao nào? Ngươi cho là bản tọa sẽ chịu nghe theo hắn sao? Nếu bản tọa bị buộc phải ra khỏi cơ thể này thì cũng tuyệt đối không cho hắn sống sót!” Hắn nói xong những lời ác độc, thì đứng dậy lùi ra sau.

Lúc này, ma vật ở ngoài màn bỗng xông vào tới tấp, ý muốn bảo hộ chủ nhân. Nghi Huyên thấy vậy há còn ngồi bó tay chịu chết sao, cô nhảy xuống giường, đứng thẳng người chờ quân địch.

Hắn liếc nhìn cô, dùng giọng điệu hết sức ác nghiệt nói với đám ma vật: “Cô ta là phần thưởng cho các ngươi.”

Đừng nói là rơi vào ma chướng không có cách nào sử dụng tiên pháp, cho dù có thể sử dụng đi nữa, thì dựa vào tu vi của cô cũng chẳng thể đối phó với đám ma vật này. Nhưng bây giờ, cô không còn lo nghĩ nữa. Lòng tràn đầy khí khái, nghĩ rằng dù thế nào cũng phải kéo theo một kẻ chết cùng, mới không làm nhục sư môn!

Ngay lúc cô đang chăm chú đánh giá xem trong đám ma vật này con nào yếu nhất thì bỗng có một luồng gió mạnh mẽ gào rít đến, quật cả chiếc giường màn xanh đi. Đám sương mù bị sức gió xua tan hết, lộ ra ánh trăng trong sạch.

Nghi Huyên chợt thấy dễ chịu khắp người, dường như ma chướng đã bị phá đi rất nhiều. Luồng lực thánh thiện trong sạch như vậy, nhất định không phải của ma vật, mà chắc chắn là người của Cửu Nhạc! Cô vui mừng ngẩng đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy từ trong ánh sáng trăng có một con Bạch Long uyển chuyển bay đến, làm khuấy động gió mây, dương khí thanh thuần cuồn cuộn trào đến.

Cô nhớ mang máng là đã nhìn thấy con Bạch Long này ở đâu thì phải, chính lúc đang ngẫm nghĩ thì nghe thấy ma đầu kia cất cao giọng nói: “Bản tọa cứ tưởng là ai —— Lạc Kiến Hoài! Nếu đã đến thì hãy mau tranh tài cùng bản tọa một trận đi!”

Hắn vừa dứt lời, thì con rồng đang bay trên không trung kia gầm lên một tiếng làm chấn động bốn phương. Giữa tầng mây lưu chuyển bỗng có một cái bóng trắng hiện ra trước mặt mọi người.

Nghi Huyên vừa thấy người kia, thì trước mắt chợt sáng ngời. Dưới ánh trăng, hắn mặc áo trắng thuần, quanh người như đang tỏa ra ánh sáng trong sạch. Nhìn người nam tử đó chắc chỉ ngoài hai mươi, dung mạo đoan chính sáng sủa, mang theo ý vị lỗi lạc xuất sắc. Đôi mày trang nghiêm sạch sẽ, đôi mắt sáng ngời tĩnh lặng. Vậy mà vẻ mặt lại nghiêm nghị lạnh lùng, như không cho bất cứ kẻ nào khinh phạm.

Xem ra thật đúng như lời Nghi Huyên vừa nói lúc nãy. Đệ tử Cửu Nhạc đâu chỉ nghìn vạn, người này Nghi Huyên thật sự không biết.

Người đàn ông áo trắng kia vừa chạm đất, mày đã khẽ nhếch lên, chậm rãi liếc qua từng người, cuối cùng cái nhìn rơi trên người Lệnh chủ Cức Thiên. “Thật không biết xấu hổ.” Hắn mở miệng nói, ngữ khí khinh miệt đến cực hạn, “Chiếm thân thể người khác làm của mình, chẳng còn gì ghê tởm hơn!”

Nói xong, tay phải hắn vừa nhấc lên. Ngưng kết thành từng hạt ngọc trong suốt, chỉ nháy mắt đã hóa thành chuỗi vòng ngọc trong tay hắn. Hắn vừa vung tay lên, chuỗi ngọc đó bỗng đứt rời, từng hạt ngọc mạnh mẽ văng về phía đám ma vật. Và ngay tức khắc, những tiếng kêu rên đột nhiên vang lên. Chi một đòn đơn giản mà đã diệt đi hơn nửa đám ma vật!

Tận mắt thấy đám thủ hạ của mình bị tiêu diệt, vậy mà ma đầu kia chỉ cười lạnh một tiếng, nói: “Để bổn tọa tới chơi cùng ngươi!” Hắn vừa nói vừa phi thân đến xòe móng vuốt về phía nam tử áo trắng.

Nam tử chỉ cười nhạt mà nâng tay lên, quát: “Thiên Châu Lạc!” Vừa ra lệnh xong, hàng vạn hàng nghìn hạt ngọc bỗng hiện ra, rồi ào ào rơi xuống.

Từng hạt ngọc rơi xuống đất, bắn tóe ra từng luồng sáng chói mắt, khiến Nghi Huyên không tài nào mở mắt ra được. Lâu sau, cô mới chậm rãi mở mắt, nhìn những luồng sáng còn sót lại hóa thành khói xanh mà phiêu tán đi. Và giữa luồng sáng đó, là dáng đứng lung lay của ma đầu Cức Thiên kia, vẻ mặt thống khổ.

“Nguyên thần trong cơ thể ngươi đang xung đột nhau, hôm nay ngươi không phải là đối thủ của ta.” Nam tử áo trắng nói xong thì bắt đầu tụ lực xuất chưởng, đánh vào ngực đối thủ.

Nghi Huyên thấy hắn xuất chưởng thì cực kỳ hoảng sợ. Một chưởng này, không hề lưu tình, tuy là để khống chế địch. Nhưng nếu phải chịu thêm một chưởng này thì sư huynh của cô nhất định sẽ bị mất mạng theo. Cô cuống quít xông lên muốn ngăn cản thì đã thấy ma đầu Cức Thiên kia nhảy lui lại mấy bước, tránh khỏi sát chiêu. Nam tử áo trắng cũng không buông tha, đuổi sát theo hắn.

Ngay lúc Nghi Huyên đang khẩn trương, suy nghĩ xem phải làm thế nào mới có thể nhúng tay vào, thì ma đầu Cức Thiên kia bỗng lảo đảo người, ngã xuống đất. Chỉ thấy một luồng sáng tăm tối từ trong thân thể kia bay ra, nhanh chóng nhập vào cơ thể ma vật bên cạnh. Con ma vật xấu xí kia rung mạnh người, sau đó lập tức xoay người vọt lên cao chạy trốn.

Nam tử áo trắng nhướn mày, thét về phía Bạch Long trên trời: “Đuổi theo!”

Nghi Huyên thấy sự tình phát triển như vậy, biết là ma đầu kia đã bỏ lại thân thể, nên nhất thời vừa lo vừa xúc động. Cô vội càng chạy đến, ôm lấy thân thể kia, kiểm tra kỹ càng.

Tình trạng thương tích không hề nhẹ, nhưng nhịp tim và hơi thở chưa mất hẳn. Cô quá đỗi mừng rỡ, cười gọi hắn: “Sư huynh..”

Nam tử áo trắng kia thấy cô như vậy thì vốn định truy đuổi theo ma vật lại chợt dừng bước chân. Hắn nhìn cơ thể kia, cười lạnh nói: “Cho dù hắn có tỉnh lại cũng thành một phế nhân. Nếu ta là cô ta sẽ giết hắn, để hắn đỡ phải sống không bằng chết.”

Hắn nói xong, cũng không nghe Nghi Huyên đáp lời mà thả người bay vụt lên không trung, thoắt cái đã bay xa.

Nghi Huyên kinh ngạc nhìn hắn bay đi, hồi lâu mới vỗ về được tâm hồn đang bi thương. Cô cúi đầu nhìn người trong lòng mình, những sầu lo cuối cùng cũng bị vui sướng che lấp.

Cô cười dịu dàng, nhẹ nhàng nói: “Vậy thì huynh chỉ có thể ngoan ngoãn về môn phái nhỉ, sư huynh.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ngay đầu chương đã chịu khổ, đó là:

Xin chào Lệnh chủ ~

Tạm biệt Lệnh chủ ~

[ Lệnh chủ: …]