[Full Audio] Tối Cường Hệ Thống

Chương 517: Nổ Lớn

Nhóm: Vạn Yên Chi Sào.

“Keng, chúc mừng luyện hóa thành công.”

“Keng, chúc mừng giết chết Cổ Tộc Uy Quân Vương cảnh giới Thần Thiên Vị tầng bảy Vạn Pháp Quy Nhất.”

“Keng, kinh nghiệm tăng cường 3,000,000.”

“Keng, chúc mừng thăng cấp.”

“Keng, tu vi: Thần Thiên Vị tầng một Chân Pháp.”

Trong chớp mắt nghe được thanh âm nhắc nhở này thì Lâm Phàm nhất thời cảm giác được bên trong thân thể mình phát sinh biến hoá vô cùng, chân nguyên ngưng tụ thành từng viên từng viên to bằng hạt đậu tương, chúng có trong huyết dịch, gân mạch, trong tế bào, toàn bộ đều đầy rẫy những hạt châu này.

Ầm!

Trong nháy mắt những hạt châu này vỡ tan, từng luồng chất lỏng phân tán chảy ra tràn ngập ở bên trong toàn thân giống như là sau khi cô đọng lại rồi biến thành chất lỏng.

Chuyển hóa, không ngừng chuyển hóa.

Lâm Phàm rõ ràng cảm giác được sức mạnh của chính mình đang không ngừng tăng lên, khỏanh khắc đó, trong đầu dường như có một cánh cửa lớn đột nhiên bị mở ra.

Một nguồn sức mạnh vô tận đột nhiên rót vào trong đó.

Lúc Ngô Đồng thần thụ ở bên trong cảm nhận được luồng hơi thở này thì nó không ngừng nẩy mầm không ngừng lớn mạnh.

- Quả đúng là như vậy, bên dưới Thần Thiên Vị đều là giun dế chỉ có tiến vào cảnh giới Thần Thiên Vị mới thật sự là đi vào con đường tu hành.

Tiến vào Thần Thiên Vị mở ra cái gọi là vùng cấm Thượng Đế.

“Tuệ chu phỉ cách, pháp lực vô ngần.”

“Tuệ” chính là trí tuệ, “Chu” chính là thuyền.

Tiến vào vào Thần Thiên Vị, mở ra vùng cấm Thượng Đế, trí tuệ như thuyền, gánh chịu tất cả, vạn tà bất xâm.

Ở trong đầu Lâm Phàm, từng vị thần linh, tiên phật, ngồi trên sen vàng, tỏa ra kim quang, loại bỏ tất cả rào cản.

Pháp lực vô hạn, rộng lớn vô biên, lấy trí tuệ làm cơ sở, dẫn dắt tất cả sức mạnh bên trong đất trời.

Cái cảm giác này rất kỳ diệu, nếu như không phải tự mình trải nghiệm thì vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu cái cảm giác này đẹp cỡ nào.

- Thành.

Trong đầu hắn lúc này có một con sông pháp lực rộng lớn vô biên cuồn cuộn chảy, pháp lực tuôn trào xuống rót vào mỗi một nơi trong cơ thể, mỗi một tế bào đều điên cuồng hấp thu, vốn mỗi tế bào trông rất bình thường nhưng vào lúc này lại vô cùng óng ánh long lanh.

Pháp lực vô biên thêm vào mỗi một chỗ trong người chỉ cần vẫy tay một cái chính là kinh thiên động địa, chấn động hư không.

Lúc này thần thức tăng lên rất lớn để cho Lâm Phàm có rất nhiều cảm ngộ, tất cả công pháp đều xuất hiện ở trong đầu Lâm Phàm.

Công pháp đã từng tu luyện qua, sự tình đã từng lãng quên, vào lúc này toàn bộ đều xuất hiện ở trong đầu.

Ở bên trong cảnh giới kỳ diệu này, Lâm Phàm biến ảo ra vô số phân thân, mỗi một cái phân thân đều đang sử dụng một môn công pháp.

Loại trừ tạp chất lấy tinh hoa.

Tuy rằng công pháp có hệ thống thăng cấp, hướng về cảnh giới Vô Thượng đi tới, thế nhưng tạp chất trong đó nếu như chính mình không phát hiện thì vĩnh viễn cũng không thể hiểu được.

- Người phải dựa vào chính mình, hệ thống cũng chỉ là một cái trợ giúp không thể quá mức ỷ lại.

Lúc này, vô số sự việc đã từng lãng quên,

từng cái tái hiện lại ở trong đầu, đối với Lâm Phàm mà nói giống như trải qua vô số nhân sinh luân hồi.

Vùng cấm Thượng Đế mở ra để Lâm Phàm hiểu rõ rất rất nhiều đạo lý, đồng thời cái nhìn đối với “Hệ thống” cũng từ từ phát sinh biến hoá thay đổi.

“Hệ thống” là vạn năng, nhưng cũng không phải tất cả, nó chỉ là phụ trợ, ta có thể khống chế hệ thống nhưng tuyệt không thể để cho hệ thống nắm giữ mình.

Lâm Phàm tiến vào Thần Thiên Vị tầng một Chân Pháp cảnh, thực lực so với dĩ vãng mạnh hơn gấp trăm lần, sức mạnh ẩn chứa trong cơ thể so với cường giả Chân Pháp cảnh bình thường thì mạnh mẽ hơn nhiều.

“Keng, chúc mừng thăng cấp.”

“Keng, tu vi: Thần Thiên Vị tầng hai Lĩnh Vực cảnh.”

Trong chớp mắt, vạn pháp cuồng loạn sôi trào mãnh liệt sức mạnh tăng lên đến đây cũng không có dừng lại, một cảm giác huyền diệu khó hiểu lần thứ hai phủ xuống.

Lâm Phàm vẫy tay một cái, một luồng sức mạnh bộc phát ra lấy bản thân làm trung tâm sự vật trong chu vi mấy chục dặm xung quanh tất cả giống như đều bị mình cảm nhận.

Nhất cử nhất động đều ở nắm trong lòng bàn tay.

Dường như ở bên trong vùng lĩnh vực này mình chính là Chân Thần duy nhất.

“Đại Phàm Ca”

“Hắc Hổ Đào Tâm”

“Chân Áo Nghĩa Hủy Diệt Chi Cước”

“Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương”

...

Trong chớp mắt Lâm Phàm triển khai hết thảy công pháp, những công pháp này giống như thoát ly khống chế của Lâm Phàm hóa thành từng viên từng viên bùa chú chói lọi sau đó hòa vào trong lĩnh vực này.

- Cái nào mạnh nhất?

Chớp mắt những công pháp dung nhập vào trong lĩnh vực bắt đầu tranh giành nhau xem cái nào mới là công pháp mạnh mẽ nhất.

Lâm Phàm vỗ ra một chưởng nhu hòa nhưng tràn ngập uy năng vô thượng đập nát toàn bộ những công pháp này.

- Dung hợp.

Lâm Phàm đang muốn dung hợp ra lĩnh vực mạnh nhất.

“Đại Phàm Ca”

, “Hắc Hổ Đào Tâm”, “Chân Áo Nghĩa Hủy Diệt Chi Cước”, toàn bộ dung hợp lại cùng nhau sáng tạo ra lĩnh vực kinh khủng nhất.

Ở bên dưới sự chỉ huy của Lâm Phàm những công pháp này toàn bộ an tĩnh lại sau đó không ngừng dung hợp, trong chớp mắt một viên tinh cầu bảy màu rực rỡ lưu quang phân tán bay lượn ở trong lĩnh vực cuối cùng dần dần tăng lên dung nhập vào trong sương mù.

Hai mắt Lâm Phàm mở ra, một luồng kim quang chiếu rọi thiên địa như nhìn rõ tất cả vạn vật.

“Thần Thiên Vị tầng hai Lĩnh Vực cảnh.”

Sức mạnh tăng lên làm Lâm Phàm rất là hưng phấn, không nghĩ tới giết chết Uy Quân Vương vậy mà lại thăng hai cấp, căn bản không có một chút trở ngại.

- Chỉ là kinh nghiệm hơi ít một chút.

Cái này không phải là Lâm Phàm tham lam mà đường đường là cường giả Thần Thiên Vị tầng bảy Vạn Pháp Quy Nhất cảnh làm sao lại chỉ có tăng lên một chút kinh nghiệm như vậy.

Không khoa học, thực sự là không khoa học chút nào.

Trong lúc này bỗng có thanh âm để Lâm Phàm hưng phấn truyền đến.

“Keng, chúc mừng nhận được mảnh vỡ động thiên của Uy Quân Vương.”

“Keng, chúc mừng nhận được một giọt huyết mạch Bất Tử của Uy Quân Vương.”

“Keng, chúc mừng nhận được mảnh vỡ nguyên thần của Uy Quân Vương.”

“Keng, chúc mừng nhận được mảnh vỡ pháp tắc của Uy Quân Vương.”

- Quả nhiên đúng như mình suy nghĩ, đường đường là Uy Quân Vương tuyệt đối không chỉ có điểm kinh nghiệm như thế, xem ra nguyên nhân bởi vì bị luyện hóa nên một thân tu vi cũng không có toàn bộ chuyển hóa thành kinh nghiệm, mà là đem cảm ngộ tu luyện của Uy Quân Vương lưu lại.

Sau khi kiến vào cảnh giới Thần Thiên Vị, Lâm Phàm cũng hiểu rõ ràng rất nhiều thứ.

Mỗi một cảnh giới đều cần cố gắng đánh chắc căn cơ, đem tiềm năng tăng lên tới trạng thái đỉnh cao, chính mình thời điểm ở Chân Pháp cảnh thì hạt giống chân pháp trong cơ thể cũng đã đạt đến trạng thái đỉnh cao.

Mà lúc này dừng chân lại ở Lĩnh Vực cảnh là bởi vì Lĩnh Vực cảnh vẫn chưa đạt đến trạng thái đỉnh cao còn cần phải không ngừng tôi luyện, vì nó cực kì trọng yếu có liên quan đến thành tựu sau này.

- E rằng hệ thống cũng nghĩ đến điểm này nên mới không đem Uy Quân Vương chuyển hoá toàn bộ thành kinh nghiệm, mà là đem cảm ngộ tu luyện của Uy Quân Vương tinh luyện ra để cho mình không ngừng tham khảo.

Lâm Phàm nghĩ tới cái này thì khúc mắc trong lòng cũng được giải toả trong nháy.

“Động thiên mảnh vỡ: Thần Thiên Vị tầng ba Động Thiên cảnh có thể sử dụng.”

“Bất Tử huyết mạch: Có thể tăng lên cường độ thân thể, có thể sử dụng.”

...

Còn lại hai món đồ, hiện tại mình cũng không thể sử dụng có điều giữ lại cũng tốt sau này khẳng định cần tới.

“Sử dụng Bất Tử huyết mạch.”

Lâm Phàm không có chút gì do dự cường độ thân thể nhất định tăng lên.

“Keng, sử dụng Bất Tử huyết mạch.”

“Keng, Tuyên Cổ Bất Diệt quyết thăng cấp.”

“Keng, Tuyên Cổ Bất Diệt quyết thăng cấp thành Vĩnh Hằng Thần Khu.”

“Keng, cường độ thân thể thăng cấp: Hoang Thiên Vị hậu kỳ.”

“Keng, Vĩnh Hằng Thần Khu thăng cấp.”

“Keng, cường độ thân thể thăng cấp: Hoang Thiên Vị đại viên mãn.”

“Keng, cường độ thân thể thăng cấp: Thần Thiên Vị tầng một.”

...

- Ha ha, thật sự là quá là thoải mái.

Lúc này Lâm Phàm hưng phấn sắp khóc, Cường giả không hổ là cường giả, thứ tốt thực sự là quá nhiều, tu vi thăng tiến như là cưỡi tên lửa vậy, ngay cả cường độ thân thể cũng là nhất phi trùng thiên, thẳng tới Thần Thiên Vị.

Lúc này, Lâm Phàm đối với tương lai của chính mình càng ngày càng có lòng tin.