[Full Audio] Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 283: Bây giờ, nghe ta nói được chưa?

Thiết Đản ngẩng đầu, gầm lên một tiếng rung chuyển trời đất.

Cơ thể nó to dần ra, ba trượng, mười trượng, hai mươi trượng, ba mươi trượng!!

Trong chớp mắt, thân thể của nó đã đạt tới chừng ba mươi trượng, như một ngọn núi nhỏ, khí thế kinh người, hỏa diễm tím dưới bốn chân rầm rầm bùng lên, tỏa ra một khí thế kinh thiên động địa!

Khí thế kia, chỉ có Thú Vương, mới có được!!

Đây chính là... Thú Vương!

Tốc độ Thiết Đản cực nhanh, chỉ vèo một cái đã xuất hiện trước mặt Bạch Tiểu Thuần, hướng về Linh Khê Tông, phát ra một tiếng gầm điếc tai nhức óc.

Trong mắt nó phức tạp, nhưng nó không thể do dự, dù có là chuyện gì, chỉ cần là Bạch Tiểu Thuần nói, nó nhất định sẽ làm theo, dù nó luôn cảm thấy người Linh Khê Tông đối với mình rất tốt, nhưng Bạch Tiểu Thuần đã lên tiếng, thì nó không quan tâm!

Cả đời này của nó, chỉ để ý một người, đó là phụ thân của nó, là người lúc nó tưởng như không thể sống được, đã cổ vũ nó, kêu gọi nó, những âm thanh đó, cả đời nó cũng không quên được.

Trong tiếng gầm của nó ẩn chứa sự uy nghiêm của Thú Vương, khiến tất cả chiến thú của Linh Khê Tông đều run bần bật, sau đó quay người, hướng về những người đã từng là chủ nhân của chúng, gầm lên.

Tất cả chiến thú gào thét, khiến cả Linh Khê Tông đều chấn động.

"Cái này..."

"Bạch Tiểu Thuần, ngươi muốn làm gì?"

"Trời ơi, Thiết Đản ngươi..."

Linh Khê Tông đại loạn, trận hình vì chiến thú đào ngũ mà tan vỡ, nhất là bờ Bắc, chẳng khác gì bị trọng thương, Thiên Giác Mặc Long trên trời trầm mặc nhìn Thiết Đản, rồi nhoáng một cái, xuất hiện bên cạnh Thiết Đản, nhìn về phía Linh Khê Tông.

Tất cả người của Linh Khê, các lão tổ, các Thái Thượng trưởng lão, danh sách truyền thừa, đều rung động không thể tin được.

Bạch Tiểu Thuần chỉ là một Thiên Mạch đệ tử, chuẩn danh sách truyền thừa, nếu Kết Đan, trong truyền thừa cũng sẽ là một người nổi bật, một nhân tài khó có được, thế nhưng... Cũng vẻn vẹn chỉ vậy mà thôi.

Nhưng giây phút này, sau khi Thiết Đản bay ra, lúc Bạch Tiểu Thuần chỉ gọi một câu, khiến cả chiến thú bờ Bắc quay người đào ngũ, thì mọi việc đã thay đổi, họ nhận ra Bạch Tiểu Thuần không biết từ lúc nào, đã vượt ra ngoài tầm kiểm soát của mọi người!

Vừa rồi Huyết Khê Tông rung động, nay đến Linh Khê Tông choáng váng.

Thượng Quan Thiên Hữu nắm chặt nắm đấm, mắt muốn phun ra lửa, Quỷ Nha phức tạp, Bắc Hàn Liệt trầm mặc, Công Tôn Vân, Từ Tung đám người, đều hít thở dồn dập.

Chu Tâm Kỳ ngây người, Hầu Vân Phi mở to mắt, Hầu tiểu muội mắt trợn to há hốc mồm, tim đập nhanh tới cực hạn.

Đám Trương Đại Bàn, Hắc Tam Bàn, Trần Phi mờ mịt.

Lý Thanh Hậu trầm mặc, phức tạp nhìn Bạch Tiểu Thuần, dần dần, sự phức tạp trong mắt biến mất, thay vào đó, là sự cổ vũ.

"Tiểu Thuần... đã trưởng thành." Lý Thanh Hậu thì thào.

Bạch Tiểu Thuần hít sâu, ngẩng đầu nhìn các lão tổ Linh Khê Tông trên không trung.

"Muốn tiêu diệt Huyết Khê Tông, vậy cũng... phải bước qua xác của Bạch Tiểu Thuần ta!"

Giọng nói đau đớn, nhưng rất kiên quyết.

Những lão tổ Huyết Khê Tông giật mình, các Huyết Phách kia, Thái Thượng trưởng lão, ba đại Huyết Tử, cũng hết hồn, nhìn Bạch Tiểu Thuần, không xác định được cảm xúc trong lòng hiện giờ.

Hứa Tiểu Sơn, Tống Khuyết, Cổ Liệt, nhìn lưng Bạch Tiểu Thuần, lòng mềm hẳn đi.

Hắn đưa lưng về phía họ, dùng tính mạng của mình để bảo vệ họ, hắn đã lại trở về là... Trung Phong Dạ Táng!

Cả chiến trường đều nhìn Bạch Tiểu Thuần.

Lời của hắn, không ai dám bỏ qua nữa, không ai không thèm để ý nữa!

Một mình hắn đã thay đổi cả cuộc chiến, một mình hắn, áp chế cả Huyết Khê Tông, lẫn Linh Khê Tông!

"Bây giờ, các người nghe ta nói được chưa?" Bạch Tiểu Thuần hít sâu, nhìn lão tổ hai phe, nhìn tu sĩ hai phe, trong giọng nói mang theo ý chí không cho ai từ chối.

"Vì sao chúng ta cứ phải giết chóc lẫn nhau? Vì sao nhất định phải có một bên phải diệt? Chúng ta đều là tu sĩ Đông Mạch Hạ Du Tu Chân Giới, mục đích tu hành của chúng ta, chẳng lẽ là để giết người hay sao?" tiếng Bạch Tiểu Thuần vang vọng, Linh Khê Tông trầm mặc, Huyết Khê Tông im lặng.

Cả chiến trường chỉ có âm thanh của một mình hắn...

"Tu hành, không phải là để Trường Sinh sao, pháp thuật, không phải là để hộ đạo sao, nếu có cách giải quyết tốt hơn, không cần phải giết lẫn nhau, tại sao chúng ta không thử?" giọng Bạch Tiểu Thuần lớn dần, gần như la lên, nhìn những gương mặt quen thuộc, những người đã đổ máu vì nãy giờ chiến đấu.

Hắn rất đau lòng.

"Ta là một người rất sợ chết, ta chẳng những không muốn mình chết, ta còn không muốn thân nhân của ta, tông môn của ta, của ta bằng hữu chết!!

Ta muốn tất cả những người ta biết, Linh Khê Tông, Huyết Khê Tông, đều sống sót!" tiếng Bạch Tiểu Thuần càng lúc càng lớn, truyền khắp bốn phía, người Linh Khê Tông cúi đầu, nhiều người Huyết Khê Tông nắm tay đã thả lỏng ra.

Lời của Bạch Tiểu Thuần khiến lòng của lão tổ hai phe trở nên phức tạp.

"Ta có thể không cần phải thò đầu ra, chỉ việc đứng im nhìn các người giết nhau, dù cuối cùng Huyết Khê Tông thắng hay Linh Khê Tông thì với ta cũng chẳng ảnh hưởng gì, ta là Huyết Khê Tông Huyết Tử, ta là Linh Khê Tông truyền thừa!"

"Nhưng ta không muốn như vậy, các ngươi hận ta cũng được, trách ta cũng được, ta cũng phản ngăn cản các ngươi!" Bạch Tiểu Thuần rống to, ứa nước mắt.

"Linh Khê Tông đánh xong trận này, chín thành đệ tử sẽ chết, dù có không diệt môn thì cũng không thể nào gượng dậy nổi, mất cả tư cách tông môn hạ du."

"Huyết Khê Tông dù có thắng cũng là thắng thảm, phải tiếp tục đấu với Huyền Khê Tông, rồi đi khiêu chiến Không Hà Viện, tới lúc đó, các ngươi có thể thắng nổi nữa hay không? Các ngươi có bao nhiêu phần thắng? Coi như các ngươi thắng, thì ở khu Trung Du, các ngươi cũng là yếu nhất, có lẽ chẳng được bao lâu các ngươi cũng sẽ bị đào thải, bị các tông môn khác của trung du diệt tông!" Bạch Tiểu Thuần không chút khách khí, những điều hắn nói đều là sự thật, khiến nhiều người suy tư.

"Ta biết Linh Khê Tông không muốn chiến, Huyết Khê Tông cũng không muốn chiến, chỉ vì để trở thành Trung Du tông môn mà phải tranh giành với nhau."

"Nhưng tại sao chúng ta lại không hợp lại với nhau thành một, trở thành một tông môn, như vậy, chúng ta sẽ là mạnh nhất, chúng ta có thể diệt luôn Huyền Khê Tông, diệt luôn Đan Khê Tông, cướp hết tài nguyên của họ, làm cho mình to mạnh hơn, với sự cường đại chưa bao giờ có đó, chúng ta sẽ đi diệt Không Hà Viện, như vậy, chúng ta cũng có thể tấn chức!" Bạch Tiểu Thuần nắm chặt nắm đấm, thần sắc kích động, thanh âm càng lớn.

"Tài nguyên của Trung Du tông môn rất nhiều, đủ cho tất cả chúng ta chia sẻ với nhau. Hợp tác thì cùng có lợi, chiến thì lưỡng bại câu thương, tại sao chúng ta không hợp lại?"

"Linh Khê Tông, Huyết Khê Tông, hợp nhất thành một tông môn mới, một tông môn mạnh nhất khu hạ du, khiến cho tất cả những tông môn khác phải sợ hãi!"

Lão tổ hai bên đều trầm ngâm. Những đạo lý Bạch Tiểu Thuần nói không phải họ không biết, nhưng trước đây họ không hề có sự tin tưởng lẫn nhau, còn chuyện nhập lại thành một tông môn mới thì họ vốn không hề nghĩ tới, vì nó quá sức tưởng tượng, mà căn bản cũng không có khả năng.

Nhưng bây giờ, có lẽ điều này đã có thể làm được, Bạch Tiểu Thuần chính là sợi dây nối, nối hai đại tông môn lại với nhau.