Bất Hủ Kiếm Thần

Chương 190: Lai lịch của cành cây

Lâm Dịch nghe Đa Bảo Đạo Nhân nói về truyền thuyết nguyên thần của tổ sư Đan Hà phái bất tử bất diệt, hắn luôn cảm giác có chút cổ quái, nhưng cụ thể lại không nói ra được.

Đa Bảo Đạo Nhân có chút thâm ý sâu sắc liếc mắt nhìn Lâm Dịch, nói:

- Mộc tiểu tử, con bài chưa lật của ngươi rất nhiều nha, sức chiến đấu đã vượt xa Trúc Cơ đại thành, cơ hồ là tồn tại vô địch cùng giai. Dựa vào những thủ đoạn ban nãy của ngươi, chỉ sợ cho dù là tu sĩ Kim Đan sơ kỳ phổ thông gặp phải ngươi thì cũng dễ dàng chết ở trong tay của ngươi nha.

Lâm Dịch mỉm cười, nói:

- Nhưng mà lần này có thể chém giết được tông chủ Đan Hà phái, công lao chủ yếu vẫn là của đạo trưởng, ta không dám kể công.

Đa Bảo Đạo Nhân nói không sai, hôm nay mặc dù tu vi của Lâm Dịch chỉ là Trúc Cơ đại thành, thế nhưng rất nhiều thủ đoạn đều có thể vượt cấp khiêu chiến. Biến hóa nặng hơn ẩn chứa Nhập vi đạo, thần thức công kích từ Tử Vi tinh thuật, thần thông thuật Niết Bàn sinh tử luân, bao gồm cả Hóa Ngoại phân thân thuật mà hắn mới lĩnh ngộ nữa.

Hôm nay thủ đoạn mạnh nhất của Lâm Dịch, trừ Bất diệt kiếm thể ra xem như là Niết Bàn sinh tử luân. Lâm Dịch dự đoán, bằng vào thần thông này là hắn có thể liều mạng với những tu sĩ Kim Đan thông thường.

Lần này nếu không phải gặp được tông chủ Đan Hà phái có tu vi Kim Đan viên mãn, hơn nữa đã tu luyện thành Kim Đan dị tượng, đổi lại là tu sĩ Kim Đan phổ thông, sợ rằng chỉ bằng vòa bản thân đã Lâm Dịch có thể chém giết được đối phương rồi.

Đôi mắt nhỏ của Đa Bảo Đạo Nhân chuyển động, lại nhặt lên túi trữ vật của tông chủ Đan Hà phái, không đợi điều tra bên trong thì hắn đã tiến tới trước mặt Lâm Dịch, cười nịnh nói:

- Mộc tiểu tử, chúng ta thương lượng một chút được chứ?

- Sao?

Mỗi lần Lâm Dịch thấy khuôn mặt đầy mỡ của Đa Bảo Đạo Nhân đều có kích động muốn đánh bay hắn ra.

Đa Bảo Đạo Nhân cười nói:

- Mới vừa rồi ngươi cũng đã nói rồi đó, công lao chủ yếu chém giết lão nhân này là do bần đạo, chỉ là bần đạo cũng không phải là người có người lòng tham không đáy như vậy, đồ đạc trong túi trữ vật của lão nhân này chúng ta chia đều, nhưng mà ngươi phải cho bần đạo cành cây rách nát kia để bần đạo nghiên cứu một chút, ngươi thấy thế nào?

Lâm Dịch sinh ra cảm giác không biết nên khóc hay nên cười, lâu như vậy rồi mà mập mạp này vẫn còn băn khoăn tới cành cây của hắn.

Hàn Lỗi ở bên cạnh châm chọc nói:

- Mập mạp, da mặt của ngươi quá dầy, nếu như không có Mộc Thanh cuối cùng liều mạng đánh ra một quyền, dựa vào mấy người chúng ta còn chưa đủ nhìn nha.

Mấy người trải qua trận chiến này, quan hệ đã được kéo gần lại rất nhiều, cho nên khi nói chuyện cũng không có bao nhiêu cố kỵ cả.

Đa Bảo Đạo Nhân nghe thấy Hàn Lỗi xưng hô như vậy cũng không để ý, mà chỉ hừ nhẹ nói:

- Mộc tiểu tử, ngươi chỉ cần nói có cho hay không là được.

- Cho!

Lâm Dịch không chút do dự gật đầu.

- Ồ?

Lần này Đa Bảo Đạo Nhân rất là kinh ngạc, trong ánh mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, hắn không nghĩ tới Lâm Dịch lại sảng khoái như vậy.

Kỳ thực trong lúc quan trọng Đa Bảo Đạo Nhân đứng ở bên phía Lâm Dịch, Lâm Dịch đã coi hắn là bằng hữu, hơn nữa thế cục lúc đó đối với Lâm Dịch vô cùng bất lợi, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi còn hơn xa so với dệt hoa trên gấm, còn khiến cho người ta cảm động hơn.

Đại đa số tu sĩ chỉ lo thân mình, gặp phải nguy hiểm tránh còn không kịp, huống chi trước kia hai người cũng không có quá nhiều giao tình, ở trong thời khắc mấu chốt Đa Bảo Đạo Nhân có thể đứng ra, Lâm Dịch ghi nhớ phần ân tình này vào trong lòng. Cành cây dù có là bảo vật như thế nào đi nữa, cuối cùng cũng là vật ngoài thân, Lâm Dịch cảm thấy cảm tình còn quan trọng hơn bảo vật nhiều.

- Mập mạp, này, cho ngươi.

Lâm Dịch móc ra một nhánh cây từ trong túi trữ vật, đưa tới.

Đa Bảo Đạo Nhân cẩn thận nhận lấy, đôi mắt nhỏ có tia sáng lóe lên, khóe miệng thiếu chút nữa đã chảy ra nước bọt.

- Sẽ không sai, sẽ không sai, chính là thứ này, ha ha.

Mắt của Đa Bảo Đạo Nhân tỏa sáng, cười ha hả, hết sức vui mừng.

Trong mắt Lâm Dịch hiện lên vẻ hiếu kỳ, muốn nói lại thôi.

Mộc Tiểu Yêu ở bên cạnh thấy rõ, hé miệng cười, lên tiếng nói:

- Bàn đạo trưởng, nhánh cây này có lai lịch ra sao?

Trong thanh âm của Mộc Tiểu Yêu dường như mang theo một tia mê hoặc, có thể cho khiến cho người ta trầm mê vào trong đó.

- Nhánh cây này...

Ánh mắt của Đa Bảo Đạo Nhân mê ly, vừa muốn nói đến trọng điểm đột nhiên cả người chấn động, trong mắt khôi phục lại vẻ trong sáng, hai tay che ngực, lộ ra vẻ đề phòng, nói:

- Tiểu nha đầu này, ngươi định làm chuyện gì với bần đạo vậy?

Mắt thấy thất bại trong gang tấc, trong lòng Mộc Tiểu Yêu thầm buồn bực, ngoài miệng lại nói:

- Bàn đạo trưởng, sao ngươi lại như thế chứ, ngốc tử đã đưa cành cây cho ngươi, tại sao ngay cả lai lịch của cành cây mà ngươi cũng không nói cho hắn, quá keo kiệt.

- Không phải là không đồng ý nói cho hắn, mà là bần đạo sợ nói ra sẽ hù chết các ngươi.

Đa Bảo Đạo Nhân đắc ý cười cười.

Hàn Lỗi cũng bu lại, giựt giây nói:

- Mập mạp, nói một chút coi, ta đây cũng có thêm chút kiến thức.

Đa Bảo Đạo Nhân ho nhẹ một tiếng, sửa sang y phục, trang nghiêm, làm đủ dáng vẻ, sau đó mới chậm rãi nói:

- Kỳ thực ở thời đại Thái Cổ xa xưa, Hồng Hoang đại lục và Thiên Giới là chung. Truyền thuyết có nói từ lúc thiên địa ở Hồng Hoang đại lục diễn biến đã sinh trưởng một loại thánh thụ, gọi là Kiến Mộc. Kiến Mộc ở thời Thái Cổ là thứ để câu thông Thiên Địa, cầu giữa Hồng Hoang và Thiên giới, rất cao, kéo lên tận trên Thiên Giới. Nhưng mà thời đại Thái Cổ bạo phát Thần Ma chi chiến, cuối cùng Kiến Mộc tan vỡ, rốt cuộc cũng đã biến mất ở trên Hồng Hoang đại lục.

Lâm Dịch cau mày hỏi:

- Ý của ngươi nói là, nhánh cây này chính là một bộ phận của Kiến Mộc hay sao?

Đa Bảo Đạo Nhân gật đầu, nói:

- Có lẽ là vậy, đương nhiên đây cũng chỉ là dự đoán của bần đạo mà thôi.

- Chỉ là rốt cuộc nhánh cây này có ích lợi gì chứ?

Lâm Dịch hỏi, dù sao địa vị của vật này lớn tới đâu, nếu như không biết tác dụng của hắn nó thì cũng chỉ có thể khiến cho nó bị che mờ đi mà thôi.

Đa Bảo Đạo Nhân đảo cặp mắt trắng dã, châm chọc nói:

- Mộc tiểu tử, tại sao một chút kiến thức mà ngươi cũng không có vậy, ngươi biết Kiến Mộc ở thời kỳ Thái Cổ đại biểu cho cái gì không?

Lâm Dịch lắc đầu, cái này hắn cũng không quá rõ ràng.

- Kiến Mộc sống ở trong Thiên Địa, là một thánh thụ do Thiên Địa dựng dục, vô cùng cứng cỏi, nước lửa bất xâm. Ở trong thời đại Thái Cổ đại biểu cho sinh mệnh, là sinh mệnh lực vô cùng to lớn! Mưa móc giữ lại trên lá cây Kiến Mộc, cuối cùng sẽ hóa thành một hồ nước trường sinh, tục truyền chỉ cần uống nước trong hồ trường sinh này cũng đủ để tăng ngàn năm thọ nguyên, nếu như có thể đi tới ao trường sinh ngâm nước thì có thể tăng vạn năm thọ nguyên!

Trong ánh mắt của Đa Bảo Đạo Nhân lộ ra một tia hướng tới.

- Nói lợi hại như vậy, thế nhưng cuối cùng không phải vẫn bị hủy hay sao.

Hàn Lỗi bĩu môi, có chút xem thường.

- Con bà nó!

Trên đầu Đa Bảo Đạo Nhân đầy gân đen, thiếu chút nữa đã dúi đầu Hàn Lỗi xuống mặt đất.

Đa Bảo Đạo Nhân chỉ vào Hàn Lỗi mắng:

- Tiểu tử lỗ mãng nhà ngươi thì biết cái gì chứ? Thần Ma đại chiến thời Thái Cổ thảm liệt bao nhiêu ngươi biết không? Không nói tới việc chúng thần ngã xuống vô số kể, cho dù là một trong Tam Hoàng như Thần Nông Thánh Hoàng và Nữ Oa Thánh Hậu cũng đều bỏ mình, bên Yêu tộc là Phượng Hoàng Thánh Linh, Kỳ Lân Thánh Linh cũng bỏ mạng ở trận chiến Tru Ma chi chiến cuối cùng, Kiến Mộc có địa vị lớn hơn nữa, cuối cùng cũng chỉ là một gốc đại thụ, có thể tốt hơn được sao!

Lâm Dịch suy nghĩ một chút, nói:

- Mập mạp, ngươi vẫn không nói hiện tại nhánh cây này có ích lợi gì nha?

- Hiện tại nha...

Đa Bảo Đạo Nhân bĩu môi nói:

- Hiện tại thì vô dụng, chỉ là một cành cây khô mà thôi.

Mộc Tiểu Yêu bật cười, trêu ghẹo nói:

- Nói nửa ngày, đạo trưởng ngươi lại muốn một cành cây khô nha, không phải là Kiến Mộc chân chính.

- Bằng không thì…

Đa Bảo Đạo Nhân cười hắc hắc nói:

- Khô Mộc cũng có thể hồi sinh, không chừng một ngày kia sẽ trưởng thành Kiến Mộc chân chính. Khà khà, ngẫm lại khi đó, người mang Kiến Mộc, không có việc gì thì coi nước ở hồ trường sinh là nước uống, đạt đến cảnh giới trường sinh bất lão nha.

Lâm Dịch nhìn vẻ mặt của Đa Bảo Đạo Nhân, biết mập mạp này có thể có biện pháp làm cho Kiến Mộc sống lại, vì vậy hắn cười nói:

- Mập mạp, nói một chút coi, muốn thứ đồ chơi này sống lại thì phải làm như thế nào?

Đa Bảo Đạo Nhân liếc mắt nhìn Lâm Dịch, giả vờ cao thâm nói:

- Hôm nay vui vẻ, bần đạo sẽ chỉ điểm cho tiểu tử ngươi một phen. Bần đạo dự đoán, nếu như có thể lấy được nước trong hồ trường sinh như thời đại Thái Cổ, có lẽ sẽ có cơ hội làm Kiến Mộc này sống lại.

- Đùa gì thế, Kiến Mộc đã nát, nước trường sinh đâu còn có thể bảo tồn được tới bây giờ chứ? Trước đây Hồng Hoang đại lục đã từng có bán đấu giá nước trường sinh này, thế nhưng cũng chỉ có vài giọt, qua năm tháng vạn cổ, năng lượng ẩn chứa bên trong đã sớm xói mòn hầu như không còn, có thể tăng trưởng được mấy năm thọ nguyên đã coi như là không tệ rồi.

Mộc Tiểu Yêu mỉm cười nói.

Đa Bảo Đạo Nhân nói:

- Cái này tóm lại là một cơ hội, không thử một chút làm sao biết được chứ?

Lâm Dịch thả lỏng người, lại nghĩ ngợi nói:

- Mặc kệ thế nào, cuối cùng ta cũng đã biết rõ lai lịch của nhánh cây này, nếu như có cơ hội, quả thực đáng giá để thử một lần.

Đa Bảo Đạo Nhân mở túi trữ vật của tông chủ Đan Hà phái ra, thần thức đảo qua, bĩu môi nói:

- Lão nhân này thật là nghèo, bên trong túi trữ vật này không có thứ gì cả, chắc là hắn đã đặt bảo bối chân chính ở trong tông môn. Trong này chỉ có vài món Linh khí cực phẩm và một đống linh thạch mà thôi. Như vậy đi, trong này đại khái có bốn vạn khối linh thạch thượng phẩm, chúng ta phân ra đi.

Hàn Lỗi gãi đầu một cái, cười ngây ngô nói:

- Có so với không có còn tốt hơn nha, ta đây không chọn.

- Không có tiền đồ!

Đa Bảo Đạo Nhân khinh bỉ liếc mắt nhìn Hàn Lỗi, sau đó khẽ ồ một tiếng, từ trong túi trữ vật xuất ra một cái quạt hình thoi, trên mặt có khắc một chút hoa văn.

Lâm Dịch nhìn có chút quen thuộc, hắn còn đang muốn hỏi thì Đa Bảo Đạo Nhân cũng nhìn về phía Lâm Dịch, nói:

- Mộc tiểu tử, lần trước có phải ngươi cũng lừa gạt được một cái quạt giống vậy từ một vị tu sĩ Kim Đan hay không?

Lâm Dịch ra vẻ bừng tỉnh, lại tìm trong túi trữ vật, sau đó lấy ra một cái quạt hình thoi giống thứ này như đúc.

Đa Bảo Đạo Nhân vuốt cằm trầm ngâm nói:

- Chất liệu của cái quạt này bất phàm, so với Linh khí cực phẩm còn cứng rắn hơn, những vết tích trên mặt này chắc là địa đồ, nếu như có thể tập hợp toàn bộ cái quạt hình thoi này lại, có lẽ địa đồ phía trên cũng sẽ hoàn chỉnh hơn.

Đa Bảo Đạo Nhân lật tay thu cái quạt hình thoi này vào, vỗ vỗ đầu vai của Lâm Dịch, lại nói:

- Mộc tiểu tử, bần đạo nhìn ngươi không tệ, xương cốt đáng để kinh ngạc, tu vi không tệ. Nếu như sau này có cơ hội bần đạo sẽ tới tìm ngươi, nhất định thứ ở trong địa đồ trên này sẽ rất bất phàm, đến lúc đó chúng ta cùng đi thăm dò một chút.

Lâm Dịch cười gật đầu.

Hàn Lỗi ở bên cạnh hỏi:

- Mộc huynh, sau này ngươi có gì dự định, nếu không cùng đi tầm bảo với chúng ta đi, hiện tại ta đây và mập mạp đã hợp thành một đội ngũ, đặc biệt đi tầm bảo chơi.

Lâm Dịch lắc đầu, nói:

- Không được, tông môn có nhiệm vụ, ta phải đi Kiếm Trủng chi địa thử thời vận.

Mộc Tiểu Yêu nghe thấy Lâm Dịch nhắc tới Kiếm Trủng chi địa, nàng hơi biến sắc, nhưng có cái khăn che mặt giấu diếm cho nên người ngoài cũng không chú ý tới được.

- Kiếm Trủng chi địa? Cự Khuyết kiếm?

Đa Bảo Đạo Nhân kinh ngạc liếc mắt nhìn Lâm Dịch.

Lâm Dịch gật đầu.

Đa Bảo Đạo Nhân ho nhẹ một tiếng, nói:

- Mộc tiểu tử, bần đạo khuyên ngươi một câu, lần này Kiếm Trủng chi địa tái hiện, tốt nhất ngươi đừng đi vào. Cự Khuyết kiếm đã có chủ, ngươi đi cũng là phí cong, còn rất dễ để mạng lại trong đó.

Mộc Tiểu Yêu ở bên cạnh cũng nói:

- Đúng nha, ngốc tử không nên đi vào đó, nguy hiểm như vậy, ta trở về Yêu tộc tìm cho ngươi một thanh bảo kiếm, tuyệt đối sẽ không kém hơn so với Cự Khuyết kiếm.

Lâm Dịch khẽ nhíu mày, lộ ra vẻ suy nghĩ, sau đó liếc mắt nhìn Mộc Tiểu Yêu thật sâu.

Mộc Tiểu Yêu bị Lâm Dịch nhìn mà cảm thấy chột dạ, ánh mắt có chút phiêu hốt, cúi đầu xuống.

Trước kia Lâm Dịch đã từng đề cập tới Kiếm Trủng chi địa với Mộc Tiểu Yêu, vẻ mặt lúc đó của Mộc Tiểu Yêu cũng có chút cổ quái, trong lời nói mơ hồ có ý ngăn cản Lâm Dịch.

Lúc đó Lâm Dịch cũng không suy nghĩ nhiều, cho là hai người lần nữa gặp lại, Tiểu Yêu Tinh không nỡ tách ra khỏi hắn.

Hôm nay xem ra, sợ là trong này còn có ẩn tình khác.